
hưng cũng không đúng, cô gái kia có
diện mẹo giống nó, cũng có vết sẹo của viên đạn năm đó nhưng hình như
lại không biết hắn là ai, còn tỏ ra vô cùng sợ hãi hắn. Phải chăng có
điều gì đó xảy ra mà hắn không biết chăng???
“Hức…hức…”
Nước mắt nó tuôn như mưa, mỗi giọt nước mắt như từng mũi dao nhọn
hoắt đâm vào lồng ngực hắn đau buốt. Nó đang khóc vì sợ hãi hắn, nó khóc trong lòng người khác không phải hắn. Nhìn nó khóc hắn đau như muốn
chết đi. Năm năm qua nó ra sao? Hắn thực rất muốn biết.
- Yuri nín đi! Mình về nhé!_Chanyeol nhìn nó đau xót, đưa tay lên gạt những giọt nước mắt đầy trên khuôn mặt tèm lem nước của nó.
Chanyeol vừa quay người đi được ba bước thì cảm nhận được người bị kéo lại, anh quay người nhìn nó.
- Chanyeol! Anh ta…
Tay người con trai kia đang nắm chặt lấy cổ tay nó không chịu buông. Chanyeol gằn giọng:
- Anh làm ơn bỏ tay cô ấy ra. Anh không thấy vợ tôi rất sợ anh sao?
Hắn đành buông tay nó ra, Chanyeol liền kéo nó đi mất. Hắn đã nhanh chân chặn trước mặt Chanyeol:
- Tôi có chuyện muốn nói với anh.
- Tôi nghĩ giữa hai chúng ta không có gì để nói.
- Anh làm ơn đi! Chuyện này rất quan trọng với tôi.
Chanyeol nhìn người con trai trước mặt, ánh mắt anh ta nhìn nó chứa
đựng rất nhiều tình cảm. Nó cũng muốn tìm lại quá khứ, anh không thể chỉ có thể ích kỉ cho riêng bản thân mình được.
Hắn mong chờ nhìn người con trai trước mặt. Dù gì anh ta cũng có lẽ
là người biết rõ khoảng thời gian qua nó sống như thế nào. Hắn thấy
người con trai kia không nói gì, có lẽ đã hiểu cho hắn rồi.
- Đây là danh thiếp của tôi. Bất kì khi nào anh rảnh hãy gọi cho tôi, tôi sẽ đến ngay.
Chanyeol nhận lấy tấm danh thiếp rồi kéo nó tránh khỏi người hắn mà
đi. Anh bây giờ có biết bao suy nghĩ. Liệu khi tìm được về quá khứ nó có còn yêu anh không? Liệu khi nó nhớ lại quá khứ trước kia nó sẽ quên anh không? Anh không muốn. Ngàn vạn lần không muốn. Nhưng nếu anh không cho nó nhớ lại liệu có khi nào nó sẽ hận anh suốt đời không???
- Chanyeol…_nó khều khều tay anh.
- Sao vậy Yuri?_anh nhìn nó cười hiền.
- Mình về Hàn Quốc được không anh? Em sợ người kia lắm._nó rụt rè.
- Không sao đâu! Họ nhận nhầm em thôi. Bây giờ chúng ta đi tham quan nhé!_Chanyeol cười thật tươi.
Nó gật nhẹ đầu. Người kia vừa rồi làm nó thực sự rất sợ. Anh ta giống như bị điên vậy.
Chanyeol dẫn nó đi tới những cửa hàng bán đồ lưu niệm, rồi còn kéo nó đi công viên hải dương học nữa. Nó thích thú nhảy nhót tung tăng chỉ
trỏ khắp nơi, dán cả mặt vào bể kính mà nhìn làm anh phì cười. Nó có thể cứ đơn giản mãi bên anh như thế này được không?
Trưa, Chanyeol dẫn nó đi ăn đồ biển. Nó thích thú ngồi ăn đủ thứ hải
sản. Chanyeol bóc cho nó con tôm rồi đặt vào bát nó. Nó đang nhìn anh tự nhiên lại thấy đau đầu. Lại là người con trai đó. Hai người ngồi trong
một nhà hàng nào đó nhìn ra biển, trời chạng vạng tối, ánh đèn vàng vàng chiếu lên dáng người đấy rất thanh nhã, khi nó cố gắng nhìn khuôn mặt
người đó lại chỉ là một màu trắng xóa.
- Yuri! Yuri! Em sao vậy?_Chanyeol huơ huơ tay trước mặt nó.
- A! Em không sao! Trông anh đẹp trai quá thôi!_nó cười lấp liếm.
- Anh vốn rất đẹp trai mà. Nhưng ngắm anh không no được. Em ăn đi!_Chanyeol cười hiền.
- Vâng!
Sau khi ăn trưa, hai người lại cùng nhau đi chơi khắp những danh lam
thắng cảnh nổi tiếng của Nha Trang đến tối mới về khách sạn.
Nó tắm trước rồi ra sofa ngồi chờ Chanyeol đi tắm nhưng vì mệt quá mà nó ngủ thiếp đi. Chanyeol ra ngoài thấy nó nằm cuộn người trên ghế thì
tiến tới bế nó đặt lên giường đắp chăn cho nó.
Trông nó ngủ thật yên ổn. Dường như không có bất kì thứ gì trên đời
có thể phá vỡ nó, làm nó tổn thương được. Anh luôn muốn có thể luôn sát
cánh bên nó, luôn có thể nhìn nó cười, luôn có thể chăm sóc nó. Anh đưa
tay lên vén sợi tóc xòa ra trên mặt nó. Anh có thể ích kỉ một chút được
không? Có thể mãi không cho nó nhớ lại được không? Anh không thể. Anh
không có quyền. Cầm lấy tờ danh thiếp lên, anh nhìn số điện thoại trên
đó rồi quay số. Chần chừ thật lâu anh mới đủ can đảm để nhấn gọi. Đầu
dây bên kia bắt máy rất nhanh, như thể đang chờ mỗi cuộc gọi này vậy.
- Alô! Hải Phong xin nghe!
- Tôi là người sáng nay anh gặp ngoài bãi biển. Chúng ta cần nói chuyện.
- Được! Anh nói đi! Địa điểm ở đâu?
- Quán bar trên sân thượng khách sạn Clinton. Vì Yuri ở đây nên tôi không đi xa được.
- Được! 15p nữa tôi sẽ đến.
- Được! Tôi chờ anh!
Chanyeol cúp máy, thở một hơi nhẹ nhõm. Cuối cùng anh cũng đã làm
được. Dù gì cũng phải đối mặt một lần, anh không thể cứ mãi trốn tránh
mà xóa đi quá khứ của nó.
Anh đứng dậy thay đồ. Trước khi đi anh còn nhìn nó thật lâu, đặt trên trán nó một nụ hôn rồi đứng dậy lên sân thượng khách sạn chờ hắn.
Không lâu sau hắn đã xuất hiện ngoài cửa. Nhìn quanh qu