80s toys - Atari. I still have
Nếu Không Là Của Anh Em Sẽ Chẳng Là Của Ai Hết

Nếu Không Là Của Anh Em Sẽ Chẳng Là Của Ai Hết

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 322324

Bình chọn: 7.5.00/10/232 lượt.

ân nổi lên thấy rõ.

- Hết cách rồi…….Có lẽ tôi nên giết các người ngay trong kia thì đúng hơn.

- Hối hận cũng muộn rồi.

Bà nhìn nó và ra hiệu cho người của Heaven bắt nó lại nhưng không ai dám
lại gần bắt nó cả. Nỏ một tay chống hông, một tay che đi một bên mắt. Nó đã cười.

- Haha……Bà còn không biết rằng Tam lão hội bây giờ không còn quyền hạn để ra lệnh cho Heaven rồi sao?

- Cái gì?

- Tôi là người nắm giữ sinh mạng của Heaven đấy, hơn thế nữa đằng sau tôi còn có King bảo hộ nữa phải không nào chồng yêu?

Nó nhìn hắn thì hắn khẽ mỉm cười với nó, chiếc lồng sắt đó được mở ra và
hắn bước tới gần nó. Họ ngạc nhiên vô cùng, Tam lão hội bây giờ đang rơi vào thế bị động trong khi trước đó vài giây còn đang chủ động mà.

- Thiên Long hãy giết tất cả bọn chúng đi.

Người đàn ông trong Tam lão hội ra lệnh nhưng chẳng ai làm cả. Thiên Long nhìn họ.

- Chúng tôi làm việc cho King mà….

- Tam lão hội các người ngày hôm nay đến đây là hết rồi.

Nói rồi nó rút thanh kiếm của một tên Heaven rồi tiến đến chỗ họ. Nó đã
giết chết hai người đàn ông kia trong tích tắc. Bà nhìn nó rồi nhìn
Kiệt.

- Kiệt…….

- Bà nghĩ anh ta là người chỉ nghe lệnh của bà thôi sao? Chính bà là người khiến ba ruột anh ta phải chết đấy.

- Ta là bà ruột của cháu cơ mà?

Bà nhìn nó, giờ đây nhìn bà thật đáng thương, nó đã từng kính trọng và yêu thương bà một thời đó. Không để nó ra tay thì Lý Kiệt đã bắn một nhát
súng giữa chán bà ta, một kết cục bi thương. Nó nhìn bà ta và bất giác
một giọt nước mắt lăn dài trên gò má ửng hồng kia. Kỳ đã nhận ra có điều gì đó lạ lắm và cậu đang hết sức đến chỗ nó nhanh nhất.

- Vậy giờ sao?

Nó quay lại nhìn Thiên Long và hắn, chẳng ai nói câu nào cả. Nó quay đầu bỏ đi, nó vừa bước được vài bước thì ….

PẰNG…..PẰNG….PẰNG………

Mọi người ngạc nhiên, nó thì loạng choạng và ngã xuống nền cỏ đó. Người vừa nổ súng kia không ai khác chính là ả hồ li đó. Kiệt thì mỉm cười thích
thú, hắn thì điên lên túm cổ ả nhưng ả chỉ cười rồi hắn vất cả xuống và
chạy đến bên nó.

- Em không sao chứ?

Hắn nâng nó lên, ba
phát súng đó trúng vùng bụng của nó, nó chảy rất nhiều máu, nó nhìn hắn, bàn tay nó dính đầy máu chạm vào khuôn mặt hắn.

- Xin lỗi…….

Nó nhìn hắn, mấy anh chàng kia muốn lại gần nhưng thấy hắn thì chẳng ai
dám bước lại gần. Vừa lúc đó Kỳ đến nơi, nhìn thấy nó như vậy cậu như
muốn điên lên.

- CHỊ HAI……

Kỳ hét lên làm họ quay lại nhìn, cậu chạy đến đẩy hắn ra và ôm chặt lấy nó. Kỳ đã khóc.

- Chị….chị đã hứa với Cherry là sẽ không bỏ em lại một mình mà. Chị đã
kêu em với chị sẽ luôn thức cơ mà. Vì vậy chị không được phép ngủ giống
Cherry đâu đấy.

- Kỳ à…..

Giọng nói của nó vẻ yếu ớt. Kỳ nhìn nó, ánh mắt long lanh, nó mỉm cười.

- Ôm chị thật chặt đi, đừng để chị ngủ…..

- Em biết rồi, em sẽ ôm chị thật chặt, em sẽ không để chị ngủ đâu.

Kỳ ôm nó thật chặt, nó mỉm cười nhưng rồi đôi mắt nhắm nghiền lại. Mọi
người như chết lặng thì Kỳ hét lên, cậu như phát điên và muốn giết người vậy là Kỳ mặc kệ họ, mặc kệ mọi thứ và mang nó đi. Cậu không muốn để nó ở gần họ thêm một phút giây nào nữa. Kỳ lai nó đến ngôi nhà gỗ đó.

- Chị à….em sẽ không để chị ngủ đâu, chị phải thức cùng em đấy. Em xin chị đấy.

Còn hắn thì đứng như chôn chân tại đó, hắn không biết phải nói gì nữa. Cô
vợ yêu quý của hắn chết trước mặt hắn sao? Hắn không nói gì lặng lẽ bước những bước chân không mục đích về phía trước. Băng lo lắng chạy theo
hắn và kéo hắn về nhà. 6 chàng bạch mã hoàng tử cũng đi theo chỉ còn
mình Kiệt và ả hồ li ở đó.

- Cô không sợ King sẽ nổi giận sao?

- Cô ta chết rồi thì tôi còn sợ gì chứ?

Ả hồ li cười đầy gian ác. Trong đêm đó, tại căn nhà gỗ, Kỳ đã tuyệt vọng, cậu ngồi xuống chiếc giường bên cạnh nó.

- Chị….Em xin lỗi…’hức’….em xin lỗi chị nhiều lắm.

Cơn gió lạnh buột thổi ngang qua ngọn đồi đó, màn đêm bao trùm mọi thứ và
một nỗi đau đâu đó. Hắn đã uống rất nhiều rượu trong phòng và đập phá
cũng rất nhiều, hắn như điên lên và muốn giết người đến nơi rồi. Mọi
người ngồi dưới phòng khách không biết phải làm gì nữa, nếu họ mà đến
gần có khi sẽ bị hắn cho đi gặp ông bà sớm. Nó thực sự đã ra đi rồi sao?

4 Năm sau, trên con đường chính ngày nào hắn cũng đi qua. Hôm nay hắn có
hứng đi bộ, hắn từ từ cảm nhận hương vị buổi sáng trong lành. Hắn vừa đi vừa nghe nhạc thì bỗng một cô gái chạy vụt qua và va vào hắn làm cho cô gái suýt ngã thì hắn túm được cô ta. Nhìn cô gái hắn đơ lại, còn cô thì cúi đầu xin lỗi hắn rối rít.

- Xin lỗi anh….tôi đang vội.

Cô gái đó cũng chẳng để ý đến hắn rồi chạy đi mất, lúc này hắn mới kịp
hoàng hồn và quay đầu nhìn nhưng cô gái đó đã mất hút. “Là em….là em
thật sao? Em chưa chết? Em quay về rồi sao?” Hắn lao đi tìm cô gái có
khuôn mặt giống y hệt nó đã va vào hắn nhưng hoàn