Polly po-cket
Nếu Một Ngày Anh Hỏi... Em Là Ai?

Nếu Một Ngày Anh Hỏi... Em Là Ai?

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 328500

Bình chọn: 8.5.00/10/850 lượt.

nữa đấy. Tôi cũng đang thắc mắc cô ở chỗ nào trong trường đây.

+ Ừk.

Biết là phải ở yên một chỗ nhưng Đan không thể đứng chỗ này, bên cạnh
lũ "hình hài biến dạng". Chúng tỉnh dậy thì chắc Đn chỉ còn biết cầu
nguyện ông trời thương tình.

Đi men con phố ra đường lớn, vừa đi
Đan vừa nghịch điện thoại của Nam. Táy máy thế nào Đan lại tìm được vài
dòng nhật lý Nam viết trong điện thoại di động:

" Cô ấy không giống những cô gái tôi từng gặp. Người giăng cần là tôi, vậy mà rút cục người mắc câu lại không phải là cô ấy ! Yêu thật sự một người, sao đau khổ
đến vậy?".....

ốh ồh. Lại là một kẻ đào hoa si tình, Nam giống
Huyền về khoản này. Chẳng lẽ hắn đau khổ cũng vì thất tình sao? Haha.
Hôm nay toàn thu được tin giật gân.

[Biết bạn thân có chuyện buồn mà cứ cười hơ hớ như chuyệ thiên hạ - bản tính nó vô tình sẵn rồi !!! '>

Chiếc điện thoại bỗng rung mạnh, có người đang gọi đến. Đan luống cuống chẳng biết làm gì. Hình hiện kèm tên người gọi. Thật bất ngờ, Đan nhận
ra cô ta là người trong tấm hình của Jung Min dạo nọ.

Đan lờ mờ hiểu ra sự liên kết của Nam - Jung Min và cô gái này.

+..... (Đan nhấc máy không nói gì)

+ A lô. Nam àk. Em buồn quá. Anh đến với em đi.

Bẩm sinh Đan đã ghét loại con gái giọng điệu õng ẹo, lúc nào cũng thể hiên sự mềm yếu để mê hoặc con trai.

"Hừ. Mặt mũi xinh thế mà là loại như vầy. Gã Nam cáo già, anh cũng muốn "thử" với loại con gái này àk".

+ Tôi không phải Nam. Ầy, tôi là ... bạn gái của anh ấy... Ak Nam ơi,
mua cho em loại nước hoa quả nhá!!!!!!! (cố hét to để cô ta tưởng Nam và Đan đang hẹn hò)

+ CÔ LÀ AI? GỌI ANH NAM NGHE ĐIỆN THOẠI CHO TÔI. MAU LÊN !

"Ái chà, lớn họng gớm"

+ Không được. Hôm nay anh ấy đi chơi với tôi. Cô không có cửa đâu. Đồ õng ẹo. hahaha

+ CÔ...!!!!!!!!!!!!!!!

Đan cụp máy cái rụp, cười nắc nẻ giữa đường. Không ngờ lừa cô ta dễ thế.

Wa. Để xem. Dạo nọ Jung Min xé ảnh chứng tỏ ghét cô ta ra mặt, nếu quên biết thì không đời nào Jung Min bênh cô ta. Tuyệt ! Ơ. Còn Nam??? CHẾT
TÔI !!!!! Mình trêu bạn bè hắn thế này, không cẩn thận hắn.... bẻ giò
như bỡn ! Hưx. Giờ Đan mới nghĩ đến hậu quả sự việc....

+ Đan !

Tiếng Jung Min vang lên.

+ Tôi ở đây ! (ngó nghiêng tìm hắn trong dòng người đông nghịt)

Cái dáng cao cao gầy gầy chạy đến. Đan sững sờ, tim cô thắt lại.... Ba
ngày trời (tính cả hôm nay là 4) Đan không nhìn thấy hắn, cô cứ rỗng
tuếch kì lạ. Hắn lại gần, nhìn hắn gầy hẳn đi. Tại sao hắn phải đâm đầu
vào công ty quái quỷ của bà chị cả Đan chứ?!!

+ Hư... (Thở dốc)... Cô... chạy tận ra đây. sao bọn buôn người không túm cô đi luôn cho rảnh nợ.

+ Ax, đồ độc mồm. Anh tưởng bắt tôi dễ thế àk.

Hắn cứ khích đểu biết tính Đan lì lợm cố chấp, thành ra cãi nhau loạn
xạ trên đường [ Người xung quanh tưởng đôi tình nhân cãi yêu. Hớ hớ'>

+ Thôi đủ ồi. Mệt !

+ Hơ. Anh gây sự chứ ai.

+ Quanh đây có chỗ não bán bánh và nước uống không nhỉ?

+ Bánh khoai bé bỏng của anh thì không có nhưng những món khác thì
nhiều lắm ( Đan cười toe, hướng tay về cái siêu thị to đùng)

Đan kéo Jung Min vào siêu thị X, cô hào hứng hẳn. Jung Min đủn xe đựng đồ, Đan cứ chạy loăng qoăng khắp các gian thực phẩm.

+ Tôi biết tôi không thiêu tiền nhưng làm ơn đừng mua quá nhiều thứ vớ vẩn.

+ Anh biết tiết kiệm từ bao giờ thế (tiếp tục lấy thêm đồ chất vào cái xe đầy ụ)

+ Nhờ làm viêch ở công ty chị cô !

Hắn cười - cái này cũng đã 3 000 năm Đan chưa được nhìn lại. Hắn cười đẹp thật.

Bị hắn bắt gặp bộ dạng đẫn đờ, Đan sực tỉnh chạy biến mất tiêu. Hắn chỉ cười một cách tự mãn.

+ Này. Mỏi tay rồi, cô đẩy xe đi. Tôi chọn đồ.

+ Hả?!

Thừa nước đục thả câu, Jung Min xem hết chỗ này đến chỗ kia, gọi Đan ơi ới. Đan thì cứ cong lưng đẩy xe theo hắn. Ghừ !

+ Cô thích ăn măng không? (hắn quay lại, tay cầm hộp măng giơ lên)

+ Tôi rẩt ghét măng. Nó thật là.... gớm ghiếc !

+ Cô nói nghe sợ quá đấy.

+ Thế anh thích ăn àk?

+ Không. Cũng ghét nhưng mà chưa đến mức như cô.

Đan chợt nhận ra đây là cơ hội tốt để thăm dò sở thích của hắn ta.

+ Vậy anh thích ăn món gì?

+ Trước kia thì không rõ nhưng hiện tại thì thích những món cay. Món mặn cũng ngon.(không hề hay biết âm mưu đối phương)

+ Còn món ghét?

+ Tùy.... nhưng chắc là chỉ có... cá và măng (mặt mũi nhăn nhó khi nghĩ đến)

+ Cá àk? Tại sao?

+ Vì tôi sợ bị.... hóc xương !

+ AHAHAHAHAHA.....................(ngồi xuống nền ôm bụng cười ngặt ngoẽo)

+ Diên quá. Cô có ngậm miệng không hả? Mọi người nhìn kìa.

+ HAHAHAHAHAHA..............

Ngay cả khi Jung min bịt miệng Đan thì Đan vẫn cứ cười, cười chảy nước
mắt. Lần đầu tiên cô biết một gã thanh niên