XtGem Forum catalog
Nếu Một Ngày Anh Hỏi... Em Là Ai?

Nếu Một Ngày Anh Hỏi... Em Là Ai?

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 329591

Bình chọn: 7.5.00/10/959 lượt.

lời, nó khiến Chi chết đứng vì bàng hoàng và choáng ngợp: “ Thắng
thua quyết định số phận của Linh Nguyễn, anh thua cũng đâu ảnh hưởng gì? Sao cứ phải vì cơn giận ngu ngốc mà chèn ép người ta tới đường cùng chứ ! Độc ác đến vậy sao? “

Độc ác? Khủng khiếp quá. Hương kết tội Chi là độc ác? Cơ bản cuộc thi này chỉ mới là 1 trong 4 cuộc thi khác,
có cần xem trọng thắng thua thế không? Chỉ vì Chi ngang bướng mà Hương
thẳng thừng mắng Chi độc ác. Ôi, tồi tệ thật đấy. Chi chẳng thèm may
mống gì tới câu nói đó, nếu nó không biến thành tảng đá dội mạnh xuống
đầu Chi.

Quay cuồng… Việc đầu tiên Chi làm khi kết thúc trận đấu là tới chỗ Hương hỏi cho ra ngô ra khoai. Có lẽ Chi cần nhận được 1 lời
xin lỗi. Nhưng mà Chi chưa kịp chạy tới chỗ Hương thì “lũ đó” lao vào
cản trở, Chi phải chịu đứng nhìn Hương ném phăng cây gậy xuống đất, dậm
cửa sau chạy ù đi mà không làm được gì. Nhóm Đan có nhận ra sự biến mất
của Hương không ư? Chi đã hy vọng 1 thành viên nhóm Đan giữ được Hương
lại. Thế mà có ai nhận ra đâu. Đôi khi vì 1 thành viên khác, tập thể đã
lãng quên sự tồn tại của thành viên này.

+ Buông ra ! Cậu làm tớ không thể đuổi theo được nó đấy !!!

Chi vùng tay Kiệt, quay lại khu thi đấu, vội vã. Kiệt ngạc nhiên.

+ Hơ… cái thằng này. Quay lại đó để bị xé xác một lần nữa à. Từ từ đợi lũ nữ sinh tan đã chứ.

Tiếc thay Chi chẳng hay thiện chí của Kiệt. Từ trong Sân đa năng tiếng
la hét chạy uỳnh uỳnh vang lên, Kiệt cười như sắp vỡ bụng tới nơi.

+ Haizzz. Ủa. Tuấn vs Trung đâu? *Kiệt nhìn xung quanh*

Hắn chỉ có 1 mình, đầu óc Kiệt bỗng dưng trùng xuống. Hắn xoay gót đi
thẳng, không đợi Trung hay Tuấn quay lại. Tâm trạng Kiệt không tốt nên
có lẽ hắn sẽ tới một Bar nào đó, uống rượu. Không có hắn thì bạn hắn
cũng tự giác về biệt thự T.A. Nghĩ là làm, Kiệt ra xe hơi, chui vào và
phóng đi, sao hắn không nghĩ là bạn hắn cùng 4 ông HLV sẽ phải cuốc bộ
vì không mang tiền nhỉ?! Chẹp !

+ Chia tay ở đây nhé. Em vào nhà đi.

Tùng nói vs Đan, khẽ nháy mắt ra hiệu rằng Tùng sẽ đưa Huyền và Ân về
nhà yên ổn. Nhất là Ân – người cố chấp cho rằng đáng lẽ phải đấm cho
Kiệt 1 trận tơi tả. Huyền đỡ Ân, ỉu xìu giống cái bánh bao thiu, ai vui
được trước sự thất bại ngay phủ đầu?

+ Có gì không ổn anh gọi cho em nha? *Đan cố cười và tạm biệt Tùng*

Tùng chỉ gật đầu cười lại, quay ra dìu Huyền, Ân đi. Đan đứng dõi theo
một lúc, cho tới khi cô rùng mình vì cái lạnh đêm tối, Đan chạy vào khu
cao ốc. Tiếng thang máy rì rì đưa Đan tới tầng cao ốc phía trên, 2 bà
chị Đan thích “ngắm thành phố” mà, có vậy Đan mới phải đứng thang máy tê cứng cả 2 chân !

Đây rồi, căn hộ nhỏ của 3 chị em, hừm, 2
tháng trời nhưng cũng không thể phủ nhận căn nhà từng có con trai sống
cùng – người con trai tuyệt vời nhất Đan gặp được. Đan nhói đau bởi cái ý nghĩ ma quỷ rằng anh chẳng tồn tại ở đâu trên thế giới, ngoại trừ trong tâm tưởng Đan. Cô chớp mắt để sự mềm yếu không lan rộng, trớ trêu là
mỗi lần về nhà đứng trước cửa, Đan hy vọng lại nhìn thấy bóng hình Jung
Min ra đón mình.

“ Ừm, không nhớ nữa. Không được nhớ !!!”

Đan khụt khịt mũi kéo tay nắm cửa vào trong nhà, cởi bỏ giày và phóng tới khu bếp mong mỏi kiếm được đồ ăn.

≈Bum≈

+ Á đau !!!!!!!! *Đan ôm đầu, quay phắt lại cửa gian bếp, hốt nhiên ăn thêm 1 phát đau điếng*

≈bum≈

+ Mày biết mấy giờ rồi không? Mày chán sống rồi ! Sao không đi lang luôn hở emmmmm???

Đó là Lan – bà chị 2 của Đan, và hiện thời thì bà ấy vẫn đeo tạp dề, lăm lăm cái muôi trong tay mà rượt Đan 1 vòng quay bếp.

+ Á…. Huhuhu ! Chị ! Em có lý do nên mới về muộn !

+ Mày khám phá đường phố, lượn lờ quán Nét chứ gì. Chị mày chẳng biết
tỏng mày rồi *Lan chồm người qua cái bàn tặng Đan 1 cốc vào đầu*

+ UI DA !!! Chị buồn cười nhỉ. Em vì J-Max đấy nha !

Nghe Đan nói Lan tụt giận nhưng vẫn làm mặt hình sự.

+ Sao? Đấu vs Kiệt à? *Lan dè chừng khi nhắc đến Kiệt*

+ Đương nhiên. Em thua *Đan trung thực vs 1 cái xị mặt không thể dài hơn*

Lan im lặng ngẫm nghĩ, 1 tay chống hông và 1 tay lắc lắc quay quay cái
muôi làm Đan phải cảnh giác cao độ. Gì chứ chuyện này Đan kể hết cho Lan và An, dấu diếm hình như không phải cho lắm, chuyện này không phải
chuyện của riêng Đan.

+ Hừ--------- *Lan tru dài câu nói, bước vào bếp bê cơm cho Đan* Ăn đi. May cho mày chị 2 mày tử tế.

Mắt Đan bừng sáng long lanh, cô mở chiếc lồng i-noc reo lên hạnh phúc. Ăn cái này sẽ giúp Đan lấy lại sức lực hụt đi vì trận đấu. Cô ngồi
xuống ăn ngon lành, chị 2 lại nhìn Đan suy tư. Đan cố lơ đi để nuốt cơm
mà khó thật.

+ Chị ăn chưa? *ánh mắt của kẻ không hề muốn chia sẻ bữa tối*

+ Ăn rồi. Chị không tranh ăn vs mày, em gái ạ ! *Lan đã hiểu cái lườm của Đan*

+ Tốt *cặm cụi ăn tiếp* Chị cả đâu?

Câu hỏi của Đan lập tức làm Lan giật tạp dề, hốt hoảng chạy toán loạn.

+ Chết. Bà ý