
câu chữ, lần này thì Kiệt đang gọi Đan. Hai bà y tế bịt miệng cười.
+ Cậu ta nhớ cháu đấy, vào thăm đi *đùn đẩy*
Đan chạy ù vào trong, Kiệt nằm trên giường, mặt mũi đã khá hơn, viết thương ở bụng được băng gọn gàng.
+ Anh nằm nghỉ đi. Có muốn ăn gì không?
+ Ăn với uống, vừa khâu bụng xong thì ăn cái gì.
" Ái dà, mồm mép anh hồi phục nhanh đấy. Thế này thì không chết được rồi".
Đan chưa kịp kiếm ghế ngồi thì đã phải bật dậy vì Kiệt... định rời khỏi giường bệnh.
+ Vết thương rách ra bây giờ !!!!!!!!!!!! nằm xuống không thì bảo !!!!!!!!!!!!!!
+ Cô... cô quát tôi á.
+ Anh đừng để tôi phải gọi mấy bà y tế cho anh một liều an thần đến sáng may.
Hắn tức đỏ mặt mà không làm gì được, hiếm khi Kiệt trở nên "vô hại".
Đan phải tranh thủ..... !!! Cô giữ hắn nằm im xuống giường không cho
ngồi dậy.
+ Đồ khùng, cô có biết khi tôi khỏi hẳn thì hậu quả thế nào không. *tức*
+ ừ ha !! Để xem có khỏi được không đã. Nằm xuống !
+ Cô....
Đan nhớ ra những thắc mắc về việc Kiệt bị thương, cô lén nhìn hắn và dò hỏi.
+ Có chuyện gì xảy ra thế. Nghe bảo anh đi gây chuyện với lũ giang hồ.
+ Không phải tôi gây chuyện mà là chúng nó gây chuyện *Kiệt sửa*
+ Là sao.
Hắn thở dài nhún vai.
+ Hơn tuần trước, tôi thấy lũ trường Tài Đức gì gì đó trấn tiền mấy
thằng mọt sách trường ta, tôi chỉ muốn... cứu người. Ai dè lỡ mạnh tay
làm hỏng mất bộ răng đẹp của thằng thủ lĩnh. Hình như nó từng bị ai đánh te tua, mới làm lại răng, vậy mà... chậc chậc !!! *lắc đầu* Từ đó tới
giờ bọn Tài Đức thi nhau kéo quân ở các trường tới sinh sự với tôi. Tôi
không rỗi hơi mà tự kiếm việc vào thân.
+ Ơ??? Sao Vân bảo.....? Vậy sao anh lại lạnh nhạt với Trung - Tuấn - Chi, có thể nhờ họ......................
+ Miễn dùm đi. Hay ho gì ba cái trò chém nhau mà còn lôi bạn bè vào. Và..... *dừng lại*
+ Và.....?
Kiệt đáp cho Đan cái nhìn nghiêm nghị.
+ Và chúng cũng cần bài học khi giấu giếm tôi về khoảng thời gian 2 tháng hè ở Việt Nam.
+2 tháng hè hả *ngây ngô* Đó là... *sực nhớ, vội ngừng lời*
Đan định nói gì? Khoảng thời gian đó chẳng phải Kiệt mất trí nhớ sống nhờ nhà Đan?
Kiệt nhanh chóng bắt được phản ứng của Đan. Hắn bắt đầu hỏi:
+ Cô cũng "nằm" trong 2 tháng đó?
+ Ha.... Gì...gì...*giật thót tim*
+ ĐỪNG CÓ GIẢ NGU NỮA *hắn ngồi dậy, quát vào mặt Đan* Có cái quái gì
trong khoảng thời gian 2 tháng mà các người phải giấu nhỉ. Cho dù thế
nào tôi cũng không lí giải được vì sao tôi không nhớ gì hết. Tôi uống
rượu ở quán Bar, đi dạo gần bờ hồ, lúc tôi tỉnh thì lại đang nằm trên
giường trong bệnh viện. Cảm giác như vừa mới hôm qua, thế mà thực sự thì đã tròn 2 tháng. Như thể........ tôi bị mất trí nhớ?
Kiệt tức
tối tuôn một tràng dài những điều hắn thấy khó chịu. Hắn để ý bàn tay
Đan khẽ siết lại, nét bất ngờ trên mặt Đan. Hắn im lặng, ớ người như
tượng.
+ TÔI.... MẤT TRÍ NHỚ???
+ Thôi đủ rồi Kiệt ! Cậu muốn giết nó à?
Nam phải cố gắng lắm
mới kéo Kiệt ra khỏi Hoàng Minh, gã Minh bị Kiệt và Nam đánh mê man bất
tỉnh. Vân đáp cho Hoàng Minh cái nhìn khinh bỉ, không ngờ Hoàng Minh lại kém cỏi đến thế. Chắc ả hối tiếc khi không chọn đúng người. Kiệt vùng
tay Nam, đứng trước mặt Vân.
+ CHIA TAY ĐI !
Vân há hốc mồm choáng ngợp, nói chia tay là chia tay sao?
+ Cậu còn tỉnh táo không đấy. Vì thằng rẻ rách rác rưởi này *Nam đá vào Minh đang nằm sõng soài dưới đất* mà cậu chia tay với Vân hả?
+ Tớ mệt lắm. Cô ấy cứ quậy đủ thứ chuyện. Tớ là con người, có sức chịu đựng, và khi đến giới hạn thì tất cả sẽ chấm hết.
Kiệt nhìn Vân buồn bã, thất vọng, có lẽ đây mới là quyết định đúng đắn
cho hắn và Vân. Chưa bao giờ Vân hiểu Kiệt trong khi ả đòi hỏi ở Kiệt
quá nhiều, đành rằng Kiệt rất yêu Vân nhưng Vân yêu Kiệt được chừng nào?
+ Kiêt.... Anh chia tay thật hả *rưng rưng nước mắt*
Kiệt thở dài, bất giác hắn nổi cáu.
+ Em đòi chia tay cơ mà !! Giờ còn hỏi anh hả !! Ngớ ngẩn !!!
+ ANH....
Vân bật khóc chạy đi, Nam nhìn theo Vân rồi hắn túm cổ áo Kiệt.
+ Tao không ngờ mày lại từ bỏ dễ dàng như thế. Cái giao ước mày nói giúp Vân tránh xa hư hỏng là sao? *Nam thét*
+ Mày thấy buồn cười không? Chính tao với mày cũng hư hỏng thì giúp nổi ai. Vấn đề của Vân không phải là hư hỏng mà là tâm lý. Tâm lý cô ấy
đinh ninh phải yêu nhiều người thì mới không đau khổ khi bị phản bội.
Kiệt túm áo Nam, hai gã gầm ghè nhau. Cuối cùng Nam buông áo Kiệt ra.
+ Mày vô dụng thật. Đừng gọi tao là bạn. Từ bây giờ tao sẽ giúp Vân bỏ thói hư hỏng, mày giương mắt mà xem.
+ Tao sẽ xem mày thất bại như tao vậy. Tư tưởng hư hỏng của Vân ngấm
vào máu và trở thành bản ngã rồi. Trừ khi chính cô ấy muốn thay đổi....
Kiệt nở nụ cười nửa miệ