
hấy bọn họ, lập tức tiến lên đi về phía bọn họ, phục vụ có thể gọi chính xác họ của anh, suy đoán của cô đã
được chứng thực, điều này làm cô hơi mất mác, ngày xưa cô rất ít ăn
những món ăn gia đình. Lúc trước bọn họ cùng nhau ăn cơm, hình như đều
do cô chọn địa điểm, những nơi cô chọn đồ ăn không được phép khó ăn,
ngược lại giao thông phải tiện lợi, đồng thời những vùng lân cận đều có
bãi đỗ xe.
Bây giờ nghĩ lại, cô nên ném cho anh một câu: Tùy anh
Phục vụ dẫn họ lên lầu 2, lầu một cũng không có nhiều người, lầu 2 cũng chỉ
có vị trí cực nhỏ, mà mỗi một vị trí đều giống như được bao phủ kĩ
lưỡng, một mặt là tường, hai mặt đều dùng một bụi cây ngăn khoảng
cách, mà mặt còn lại dùng tấm rèm tạo thành không gian nhỏ, rèm che
không phải dùng bằng thủy tinh hay là hạt châu, mà là dùng phiến trúc.
Khi có người tiến vào, thì những phiến trúc va vào nhau sẽ tạo ra âm
thanh rất nhỏ, âm thanh không lớn nhưng giống như tiếng động trong núi
sâu vọng lại
Bàn bên trong không gian nhỏ cũng rất đặc sắc, như
một hình đa diện, nhưng bố cục tổng thể lại giống hình tròn, mỗi một góc cạnh đều được mài bóng loáng. Cô chú ý, bọn họ không có gọi món ăn, mà
Giang Dực cũng không có ý định đó. Cô biết mỗi quán ăn đều có một menu
rất lớn, trên đó viết rất nhiều món, menu lớn như vậy không làm người ta cảm thấy phản cảm, ngược lại càng làm cho nhiều người thích hơn, dù sao cũng có chút kinh ngạc nho nhỏ
Phục vụ xoay người rời đi, trong không gian nhỏ hẹp chỉ còn lại 2 người bọn họ, Tô Tử Duyệt nhẹ nhàng
thở ra một hơi: “Nơi này thật đặc biệt, thiết kế cũng rất tinh xảo, thúc đẩy khẩu vị thèm ăn”
Giang Dực vốn cho là cô sẽ trách anh mang
cô đến chỗ này, dù sao đồ ăn chỗ này không phải là đồ ăn cay mà cô muốn, nhưng cô không hỏi, anh cũng không định nói
“Ừm, ông chủ nhà hàng rất thích phong cách như thế này, thật thật, ảo ảo, làm người ta có cảm giác như lạc về thời xa xưa”
Vừa nghe lời anh nói, cô biết có lẽ anh rất quen thuộc với ông chủ nơi này, cũng phải, người có thể mở được quán ăn như vậy, sao có thể là vì kiếm
tiền, đa phần là muốn thỏa mãn tâm trạng mà thôi, người có thể tùy tâm
sở dục * ( làm theo sở thích) gia cảnh nhất định không tệ, thành phố Nam Giang nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, có thể quen biết nhau cũng
là chuyện dễ hiểu
“Ai, người nào đang ở trong này nói xấu tôi?” Người tới nheo nheo mắt, kéo rèm lên, lắc đầu nhìn về phía Giang Dực:
“Muốn nói xấu người khác, xin lời nói sau lưng, cảm ơn”
“Đó không phải là phong cách của tôi” Giang Dực lơ đễnh trả lời
Người tới cũng không để bụng lắm, ánh mắt nhanh chóng dừng ở trên người Tô Tử Duyệt, quan sát cô hồi lâu, mới chậm rãi mở miệng:
“Vừa rồi Mặc Ngôn mới gọi điện thoại cho tôi, nói cậu vừa mang người đẹp đến tiệm
của anh ta, tôi còn không tin… Quả nhiên không giống người bình thường
a” Nói xong còn lập tức tiến lên, tự giới thiệu với Tô Tử Duyệt
Tô Tử Duyệt cười cười với đối phương, vừa lễ phép lại vừa khách sáo
Lúc này, phục vụ đã bưng đồ ăn lên bàn, người đàn ông ấy người đến mức không có ý tốt:
“Tôi phải gọi điện thoại cho Mặc Ngôn, nói với cậu ta, cháo của cậu ta không giữ được chân người, nên đóng cửa càng sớm càng tốt”
Giang Dực lắc đầu: “Cho nên cậu có thể đi rồi, đừng ở chỗ này làm ảnh hưởng đến khẩu vị”
Anh ta giả bộ làm ra dáng vẻ bi thương, nhìn về phía Tô Tử Duyệt thần bí
cười cười: “Anh ta hư hỏng như vậy đấy, tôi cũng không so đo với anh ta”
Ánh mắt của Giang Dực nhẹ nhàng quét qua, người đàn ông lập tức bước nhanh bỏ đi, giống như đi gọi điện thoại thật
Tô Tử Duyệt cảm thấy đối thoại của bọn họ hết sức thú vị: “Người này cũng là bạn học thời cao trung của anh?”
“Tin anh, mặc dù bọn anh là bạn học cao trung, nhưng chỉ số IQ hoàn toàn không giống nhau”
Lúc này Tô Tử Duyệt thật lòng nở nụ cười, nhạc đệm vừa rồi quá xa lạ, được
rồi, đã phá vỡ được bầu không khí lạnh lẽo giữa bọn họ. kì thật cô có
chút bất mãn với nhà hàng này, cô muốn ăn món cay, tuy rằng mỗi một món
ăn nhìn qua hết sức mê người, nhưng trong lòng bây giờ chỉ thích mỗi hạt tiêu cay thôi, chẳng qua là, anh mang cô đến tiệm cháo, nhiện tại lại
đưa cô đến đây, nếu nói ra bất mãn chính cô còn cảm thấy ngượng ngùng
“Ừm, đã nhìn ra” Cô phối hợp với anh nói
“Vậy phải cảm ơn hỏa nhãn kim tinh của em rồi”
Giang Dực vẫn giống như trước đó, không có động đũa, cô đành phải gắp thức
ăn. Cô luôn cảm thấy món đậu hủ này rất khó làm, nhất là ở khâu lựa chọn đậu hủ, có thể xào ra một món vừa mềm vừa thơm mùi đậu hủ như thế thật
là tuyệt vời
Cô gắp một cục đậu hủ bỏ vào trong miệng, vừa mới
cắn một ngụm, bất giác mở 2 mắt nhìn về phía Giang Dực. Gia vị của đậu
hủ này vừa nhẹ vừa thanh đạm, thậm chí đậu hủ vẫn duy trì màu sắc ban
đầu, trắng đến không thể trắng hơn, nhưng cô vừa mới cắn một ngụm, đã
cảm nhận được vị cay nồng, hơn nữa vị cay không phải có từ bên ngoài