
ng thời cũng có thể để cho anh giúp ông nội em một chút, nếu như chúng ta ở cùng một chỗ, anh sẽ không mặc kệ công ty Tô thị. . . . . . Ừ, đây chính là ý tưởng của em, đi xuống ở chung, anh cũng không có khuyết điểm gì để cho em không thể chịu được, đã như vậy, tạm chấp nhận đi xuống cũng không tồi."
Âm thanh của cô rất nhẹ, hoàn toàn không giống như cô đang kể chuyện của mình, giống như đang kể một chuyện xưa thuộc về người khác, mà cô trong câu chuyện kia là Giáp Ất Bính Đinh, cô nhìn thấy sắc mặt của anh lại trầm xuống, trong mắt để lộ ra thất vọng sâu đậm. Cô nói thật như vậy, thực sự anh không tìm ra bất kỳ khác lạ, cô chỉ bởi vì công ty đến gần anh, hay bởi vì trời xui đất khiến mang thai mà lựa chọn chấp nhận cùng anh. . . . . . Trong đó không có nguyên nhân bởi vì anh là Giang Dực, cô cũng không có động lòng, chỉ là đang dùng lý trí phán đoán làm sao tốt hơn mà thôi.
Tức tới cực điểm, ngược lại có thể càng thêm thản nhiên, anh ngồi vào ghế đối diện cô, "Tiếp tục đi, anh nghe ."
Cô sâu kín thở dài, "Em vốn nghĩ chấp nhận đi xuống như vậy, dù sao anh cũng biết, chúng ta ở chung được cũng không tệ lắm. . . . . . Nhưng, em chưa bao giờ nghĩ tới, công ty đi tới bước hiện tại này, sẽ có nguyên nhân của anh. Giang Dực, anh hiểu cái loại cảm thụ đó ư, em cảm thấy em như kẻ ngu. Anh là một trong những đầu sỏ gây nên đường cùng cho công ty ông nội em, em vẫn còn đem anh trở thành cây cỏ cứu mạng, tự em suy nghĩ một chút đều cảm thấy khó có thể chịu được. . . . . ."
Anh nhắm lại mắt, trên người tràn ra phong cách âm u tàn bạo, giống như một tòa núi lửa hoạt động bốc hơi nóng, tùy thời đều có thể bùng nổ, nhưng anh cố tình đè nén nham thạch nóng chảy đang bắt đầu khởi động, "Sự kiện kia, anh rất xin lỗi. . . . . ."
Chỉ mấy chữ, hốc mắt Tô Tử Duyệt hơi đỏ lên rồi. Thừa nhận đi, thật ra thì trong lòng vẫn có chút mong đợi, đang mong đợi anh phủ nhận, những lời nói kia đều là Hạ Ngữ Đình lừa cô , mà anh chẳng những không có phủ nhận, ngược lại thừa nhận.
Cô lắc đầu một cái, "Không có gì để xin lỗi, anh vì bạn gái trước làm những thứ này, nguyên bản là tình hữu khả nguyên. Chỉ là chúng ta có lập trường bất đồng, nếu lập trường nhất định bất đồng, như vậy tự nhiên không thể nào đứng ở cùng một trận tuyến."
Cô không khỏi nhớ tới Hạ Ngữ Đình đã nói, nói anh vì cô làm nhiều như vậy, hiện tại liên lạc với anh vì Hạ Ngữ Tiếu, cô không khỏi cảm thấy có chút châm chọc.
Đạo lí thứ tự đến trước và sau ai cũng hiểu, lời này tựa hồ trước đây không lâu cô vừa nghĩ tới, giờ phúc này lại dùng ở trên người của mình.
"En. . . . . . Đây là ý gì?" Âm thanh của anh trầm thấp hòa hoãn, âm sắc nặng nề, giống như đè nén cái gì.
"Ý tứ chính là giữa chúng ta, đến đây chấm dứt đi!" Sau khi cô nói ra những lời này, trong lòng đè nén những thứ đó, thế nhưng tất cả đều tiêu tán, mặc dù trong lòng trống trải, nhưng lại dễ dàng rõ ràng, đây là một rất quyết định chính xác.
Ánh mắt của anh lại lạc ở trên bụng của cô, "Đứa bé đâu, đứa bé làm thế nào?"
"Đứa bé. . . . . ." Cô nhẹ nhàng thở dài, "Yên tâm, em sẽ không ảnh hưởng cuộc sống anh, đứa bé em sẽ đi bệnh viện xử lý xong, rất nhanh, ngày mai ngày mốt thôi. . . . . ."
"Em . . . . ." Anh đột nhiên đứng lên.
Cô còn ngồi, giống như hoàn toàn không nhìn thấy sắc mặt anh thâm trầm, "En nghĩ, đứa bé cũng sẽ không thể nghĩ cha mẹ của nó bởi vì nó tồn tại mà miễn cưỡng ở chung một chỗ. Giang Dực, em hiểu rõ tính tình anh không tệ, cũng sẽ không giống đàn ông bình thường không hề có ý thức trách nhiệm như vậy. Tách ra là em nói lên, đứa bé cũng là em muốn bỏ , tất cả nuôi dạy cùng ý thức trách nhiệm đều không liên quan anh, anh chính là thanh niên phong độ tốt có dạy dỗ có thân sĩ. . . . . ."
" Tô Tử Duyệt, em nghĩ anh chính là như vậy sao?"
"Nếu không thì sao?" Làm cô rung động mi tâm, về sau tất cả lời nói đều nói rõ, ngược lại vô cùng dễ dàng, đôi tay cô ôm ngực, vểnh chân lên, "Nghĩ đến Giang Dực anh yêu em? Vẫn cảm thấy anh không phải thì em không thể? Em không phải là cô gái nhỏ, nhiều tuổi còn tin tưởng những thứ tình tình ái ái gì đó. . . . . . Cách nói này, chính anh đều không tin chứ? Từ lúc em nói chia tay, đến một phút anh bình tĩnh đồng ý, em liền rất rõ, anh căn bản không yêu em. Thời điểm kia anh không yêu em, hiện tại làm sao có thể yêu em chỉ sau vài tháng, em luôn luôn đều rõ. Mặc dù duy trì trách nhiệm hôn nhân không có gì không tốt, chỉ là hiện tại giữa chúng có nhiều vấn đề như vậy, em không muốn cùng anh ở với nhau, nếu như mà em thật ở cùng với anh, tự em sẽ khó chịu, ông nội cũng sẽ khó chịu. . . . . . Cho nên, chúng ta đã gặp nhau thì cũng có lúc chia tay, dù sao chỉ là một đoạn tình cảm không chấp nhận."
Anh cắn môi dưới, hừ cười một tiếng, "Tô Tử Duyệt, em được. . . . . . Em thật được."
Anh nghĩ tới câu nói Hạ Ngữ Đình nói kia, cô chịu qua mối tình đầu sau không hề dễ dàng động lòng nữa. . . . . . Cùng lời nói bây giờ