XtGem Forum catalog
Nếu Ta Ngoảnh Lại Nhìn Nhau

Nếu Ta Ngoảnh Lại Nhìn Nhau

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325544

Bình chọn: 8.00/10/554 lượt.

. . . Chúng ta ở chung rất vui vẻ."

"Em và người em không đáng ghét cùng người không thương, cũng có thể ở chung rất vui vẻ." Trần Mậu Thanh nói xong những lời này, liền phát hiện sắc mặt cô thay đổi, "Thật ra thì cứ vẫn ở chung như vậy, cũng không có gì, ít nhất chúng ta đều rất vui vẻ, anh nhớ em mặc dù không yêu anh, nhưng sau khi chúng ta ở chung, chắc chắn em sẽ có thay đổi một ít. Thời điểm em thấy hạ Ngữ Đình, thái độ của em không phải muốn biết tột cùng xảy ra chuyện gì, mà trực tiếp nghĩ tới về sau em không nên cùng anh có bất kỳ liên quan."

Cô cắn môi, đôi môi trắng bệch, cô không cách nào phủ nhận, hình như cô thật nghĩ như vậy.

Cô không phản bác, để cho nụ cười anh tối dần, "Tô Tử Duyệt, thật ra thì anh hiểu rõ tại sao em muốn cùng anh qua lại, em thì mới cùng Giang Dực tách ra không bao lâu, ngoài mặt em không đau lòng, không khó chịu, trên thực tế như thế nào, so với ai khác em đều biết. Nhưng phải thế nào mới có thể xứng với cái mà em gọi là không khó chịu đâu, một mặt làm bộ không quan tâm, một mặt lại gắt gao coi chừng bản thân, điều này hiển nhiên không phù hợp em không đau lòng không khó chịu. Vì vậy khi đó anh xuất hiện, trở thành đối tượng tốt nhất để em thoát khỏi đoạn tình cảm kia, em có thể nói cho bản thân em biết, em có thể sống rất tốt, rời ai đi cũng sống rất tốt. . . . . . Em chính là muốn dùng cái này chứng minh, em không có Giang Dực, có thể sống được như cũ tốt so với ai khác."

"Đủ rồi."

"Còn chưa có đủ. Tô Tử Duyệt, sau khi chúng ta chia tay, em có nghĩ chứng minh em không có anh cũng có thể sống rất tốt hay không? Không biết, sẽ không như vậy, rất đơn giản, em để ý anh ta, trong lòng em có anh ta, mới có thể vẫn ám chỉ chính em." Anh thở dài, "Tiệc rượu lần đó, cái gì em cũng không giải thích, cái gì cũng không nói,anh cũng cảm thấy không có gì, nhưng em biết ánh mắt của em nhìn anh ta sao? Cái loại đau lòng đó, có lẽ chính em đều không thể che giấu. Em lợi dụng anh trốn tránh đoạn cảm tình kia, thật ra thì anh thật sự không quá để ý. . . . . . Nhưng em không thể như vậy, một mặt lợi dụng anh quên anh ta, một mặt lại muốn nhanh thoát khỏi anh. . . . . ."

Cô không biết, thật không biết, thì ra cô ở trong mắt Trần Mậu Thanh, là như thế này.

"Em. . . . . ." Cô cái gì cũng không nói được, cũng không biết mình có thể nói cái gì, cái gì cũng muốn lấy cớ.

Anh ưu nhã uống một hớp trên bàn trà, "Chẳng lẽ em không phải nói chia tay?"

Cô nhắm hai mắt lại.

Thế nhưng anh lại không chịu buông tha cô, "Có lẽ, em còn tìm ra lý do chia tay khác, dùng cái này kiên định rời bỏ anh. Là muốn nói anh thích Hạ Ngữ Tiếu, em không cách nào nhịn được, vẫn là suy nghĩ muốn nói anh tùy tiện khiến phụ nữ vào nhà, em cảm thấy thái độ anh không tốt. . . . . ."

Cô lắc đầu một cái, lời của anh, quả thật để cho cô nghĩ muốn chui vào động đất rồi, cô chưa bao giờ biết, mình có một ngày sẽ bị người khác nói thành như vậy.

"Lần đầu tiên anh nhìn đến em, nói với em, em giống bạn gái của anh."

Tay của anv khẽ gõ xuống cái bàn, "Ừ, phải . . . . . Khi đó anh chỉ thuận miệng nói như vậy, thì ra đây mới là lý do em tìm ra. Chỉ là em và Hạ Ngữ Tiếu không thể nào giống nhau, dù trước kia anh cho là có chút giống, cố chấp, không nhận thua, nhưng cô ấy vĩnh viễn đều là oanh liệt, dù thua, cũng hoàn toàn thua cùng ánh sáng. Mà em, đại khái vĩnh viễn sẽ không để cho người ta biết em thất bại, cũng vĩnh viễn sẽ không làm cho người ta gặp lại tư thái em thua. . . . . ."

Cô nghe tiếng nước chảy róc rách, tâm tình làm thế nào cũng đều không xuống, "Em không nghĩ tới chúng ta thế nhưng lại như vậy. . . . . ."

Bọn họ có chung yêu thích, thích rất nhiều đồ chơi nhỏ thú vị, biết phim hoạt hình trước đây thật lâu, còn có thể đem phim hoạt hình tham thảo ra cuộc sống con người. Cô đối với ăn không có nghiên cứu gì, chỉ có thêm một cái nhìn không thiết thực, mà anh cũng có thể rất phối hợp. Bọn họ còn cùng đi sân trường, cùng nhau nhìn nơi trôi qua quá khứ của bọn họ, thảo luận mỗi một cảnh vật. . . . . .

Khi đó anh tựa hồ đang hỏi cô, có phải hoài niệm mối tình đầu hay không.

Cô hỏi anh thế nào biết.

Anh nói anh cũng đang nghĩ mối tình đầu của anh.

Thì ra khi đó bọn họ đều vui đùa, phương thức, lời nói chân thật nhất, thật sự cô nhớ tới Phương Văn Thành, mà anh cũng đang nghĩ Hạ Ngữ Tiếu.

Chuyện cho tới bây giờ, cô biết mình đã không còn gì để nói được rồi, đúng như anh nói cô trực tiếp định tội phán hình cho anh, anh cũng sớm cho cô định tội phán hình.

Vì vậy không cần thiết giải thích nữa.

Có lẽ vậy, cô thật có ý nghĩ như vậy, nếu như tình cảm nhất định sẽ phải chịu tổn thương, vậy không bằng tìm một người đàn ông mình không yêu, như thế mà có thể bình an vô sự, sẽ không ăn dấm, cũng sẽ không giờ giờ phút phút nhớ anh, càng sẽ không tính toán chi li. Chỉ là đồng thời cô nghĩ như vậy, lại cũng chân chính suy xét qua, người đàn ông kia