
anh một cái, mới phát hiện anh
không có chút cảm giác nào, căn bản không định đi ra ngoài. Cô hiếm khi
thay đồ ở trước mặt anh, cũng không phải cô e lệ, đơn thuần là do thói
quen mà thôi. Nhưng anh không định đi ra ngoài, cô cũng không muốn mở
miệng, chuyện thân mật hơn 2 người cũng đã làm qua, còn ngại ngùng nữa
tựa hồ hơi làm kiêu
Khi cô nhìn anh, Giang Dực biết mình nên đi
ra ngoài, nhưng đã bỏ lỡ thời gian tốt để đi ra ngoài, nên không thể làm gì khác hơn đành phải mặt dày ở lại
Khi cô cởi váy mỏng xuống,
ánh mắt anh theo bản năng rơi xuống bụng cô, chỗ nào đó còn rất phẳng
phiu, dùng mắt thường sẽ không nhìn thấy có chỗ nào không thích hợp,
nhưng bên trong có một sinh mệnh nhỏ, một sinh mệnh nhỏ thuộc về cô và
anh
Tô Tử Duyệt thay xong quần áo liền lấy tay vuốt tóc vài cái, đã định đi ra ngoài với Giang Dực, cô không có trang điểm, mặt mộc hoàn toàn không
trang điểm. nhưng không làm cho dung mạo của cô có phần ảm đạm. Giang
Dực nhìn Tô Tử Duyệt, nhịn không được nghĩ đến lần đầu tiên khi Diêm
Đình Đào mang cô đến buổi tụ họp, còn có người ở nơi riêng tư từng đánh
giá: Người phụ nữ mà Diêm Đình Đào mang đến quả thật là đệ nhất mỹ nhân, mặc dù không trang điểm nhưng cũng không ai dám đem bạn gái của mình ra so sánh, là một người đẹp chân chính, ngay cả người có trang điểm đẹp
cũng không phải là đối thủ của cô.
Đương nhiên, có người khen
thì cũng có người chê, họ nói Tô Tử Duyệt đẹp thật nhưng đáng tiếc không có linh hồn, trong lời nói đều chứng tỏ, Tô Tử Duyệt đẹp theo kiểu bình hoa di động. Khi ấy, Giang Dực cũng nhân tiện ngẩng đầu liếc mắt nhìn
cô một cái, không phải muốn xem cô ấy cỡ nào, nổi bật hơn bạn gái của
người khác cỡ nào, mà là có cô ở đây, bạn gái của những người này cho dù trang điểm xinh đẹp cũng trở nên tầm thường
Giang Dực bỗng
nhiên phát hiện, anh vẫn nhớ rõ một hai thói quen của cô, cho dù sau khi bọn họ chia tay, anh chưa từng nghĩ đến cô. Cái loại cảm giác này rất
kì lạ, chia tay thì mỗi người một ngã, anh thật không có suy nghĩ, bọn
họ còn có thể chào tạm biệt nhau, nhất là dùng phương thức như thế này.
Tô Tử Duyệt có 2 thói quen, một là không thích trang điểm, gặp
phải trường hợp không thể không trang điểm, thì chỉ trang điểm nhẹ, hai
là cô không biết dùng lược chải tóc, sau khi rửa mặt, chỉ dùng ngón tay
tùy tiện vuốt vài cái, sau đó cột lên, cho dù là sang ngày thứ hai,
nhiều nhất cũng dùng tay vuốt vài cái
Khi Tô Tử Duyệt đi tới
cửa, đang chuẩn bị mang giày cao gót vào, lại phát hiện ánh mắt Giang
Dực rất kì lạ, vì thế đem giày bỏ vào trong tủ, ngoan ngoãn lấy ra một
đôi giày đế bằng. Sau khi cô mang giày đế bằng vào, nét mặt của anh mới
trở lại như bình thường.
Ra cửa, hai người cũng không nói với
nhau một câu. Tô Tử Duyệt âm thầm phỏng đoán anh mang cô ra ngoài ăn
cơm, có phải muốn tiếp tục đề tài ban ngày hay không, dù sao khi đó anh
vừa mới biết cô có thai, vẫn chưa nghĩ ra được biện pháp xử lý, mấy giờ
trôi qua, có lẽ anh đã nghĩ ra đáp án rồi. Cô phát hiện mình không hề
hồi hộp hay lo lắng, cô vốn không định giữ lại đứa nhỏ này, vì thế cho
dù câu trả lời tệ nhất của anh là muốn cô phá thai, mà đáp án đó cũng
chính là dự định cô muốn làm. Vì thế cô căn bản sẽ không cảm thấy thất
vọng.
Cô từng nghe người ta nói, thai nhi trong khoảng thời gian 3 tháng rất yếu ớt, một nguyên nhân là giờ phút này thai nhi vẫn chỉ là phôi thai, cũng không thể xem là “người”, nếu coi là vậy, thời điểm này phá nó đi, nó cũng không cảm cảm thấy đau đớn
Thật ra, anh biết cũng tốt, ít nhất cũng có thể ngăn ngừa một số chuyện phiền phức khác,
ví dụ như, có một ngày anh đột nhiên biết được cô phá bỏ đứa con của
anh, đến lúc đó lại mượn cơ hội gây chuyện phiền toái, đấy không phải là điều cô mong muốn bởi vì cô ghét phiền phức
Đi vào thang máy, có lẽ anh cảm thấy đôi bên quá mức yên tĩnh, nên nhẹ nhàng ho khan một cái: “Muốn ăn gì?”
Cô cảm thấy mình rất đói, rất đói, đói đến bụng cũng cảm thấy đau, nhưng lại nói không ra mình muốn ăn gì, vì thế đành đáp:
“Cháo đi”
Kì thực, tình trạng của cô như vậy, căn bản không ăn được những thứ này
nọ, lúc cô học cao trung, bởi vì bạn cùng phòng trong lúc vô ý nói cô
béo lên một chút, mà cô đã 3 ngày không ăn cơm, cảm giác khi đó rất
giống với hiện tại, cảm thấy rất đói bụng, đói đến bao tử kêu lên tiếng, thì lúc cô ăn vào mới phát hiện bụng mình càng đau hơn khi chưa ăn gì,
hơn nữa lúc ra khỏi thang máy, cô liếc mắt nhìn Giang Dực một cái, cùng
anh đi ra khỏi thang máy, không định nói với tình trạng này của cô không nên ăn gì cả. Cô lại nhìn bụng của mình, hy vọng đừng xuất hiện tình
trạng ăn rồi lại càng đau hơn
Giang Dực bảo cô đứng chờ ở ngoài, anh đi lấy xe từ trong gara đến
Cô nhìn bóng lưng của anh, không tự giác nở nụ cười, cho dù chỉ là bóng
lưng, nhưng tính chất thưởng thức cũng không giảm chút nào. Kì thật, cô
rất thích hoàn cảnh của nơi này, tĩnh mịch, vắng xe, đường như vậy rất
thích hợp để tản bộ, n