
>
Nàng có nên giành lại?
Bắt gặp ánh mắt trông mong khẩn thiết của Như Phong, Khiết Linh thấy lòng chợt trống trải.
Mãi mãi, anh ấy sẽ chỉ yêu cô gái này sao? Anh ấy đối xử với nàng xa cách để đến với Hạ Dương.
Sẽ ko thể được.
Nàng sẽ ko thể được chàng chấp nhận.
Nhưng giờ chỉ cần một câu nói của nàng, chàng sẽ trở thành người “ko thể có được”.
-Hạ Dương, cậu yêu Như Phong sao? Đột nhiên hỏi thân mật, biết nàng “chuẩn bị” học cao học, có lẽ cũng bằng tuổi nên sẵn tiện thay đổi cách xưng hô.
-Ân, hơi ngập ngừng áy náy, Hạ Dương hơi cúi đầu ko nói.
-Mình cũng rất yêu anh ấy, làm sao giờ? Đặt một câu hỏi tự vấn mà ko phải tự vấn. mình ko muốn anh ấy là thuộc về người khác. Nhìn nàng một ánh mắt thâm thuý.
-Cái này…., Hạ Dương quên mất mình phải nói gì, người con gái này nàng cảm thấy rất khó xử, ko có vẻ xấc xược cao ngạo như lúc đầu tiếp xúc, có lẽ phải rất yêu thầy Phong, ko trả lời được đành phải nhẫn nhịn chuyển giao lại cho bạn đồng hội đồng thuyền.
-Khiết Linh! Anh xin lỗi, hiểu cho anh. Như Phong giọng trầm cảm truyền đi, ảo não cùng căng thẳng nhìn nàng.
-…
-Haiz…, rất lâu sau thời gian im lặng là một tiếng thở dài, Khiết Linh ngẩng đầu nhìn trời mà ko thấy, cụp mi mắt thất vọng rồi bỗng nhiên cười lớn, ngốc nghếch, đùa chút cho vui thôi, chúc 2 người hạnh phúc tới đầu bạc răng long, Hạ Dương, hãy giữ anh ấy cẩn thận, nếu cậu để vuột khỏi mình sẽ ko thương tiếc mà mang anh ấy trở về.
Khiết Linh vô tư chúc phúc cho Như Phong cùng Hạ Dương, ông bà Hoa Long cũng ko nói gì nữa, căn bản là bữa tiệc đã kết thúc khá tốt đẹp.
Ngoại trừ có một người uỷ khuất buồn sầu là Kim Lâm cô nương mà thôi.
Chẳng là, cô và Như Tùng là 2 người được bình chọn là đôi nhảy đẹp nhất, được giải thưởng là du lịch một tuần trên Sapa thơ mộng hữu tình… Cô tất nhiên thì rất mong đợi, khổ một nỗi Như Tùng “thủ tiết” kinh quá, trước sau ko chịu cùng cô đi tham quan hưởng thụ, mà giải thưởng là như vậy, công ty ko có cho phép quy ra tiền hay là 1 trong 2 người tự đi…. thế nên cô đành ngậm ngùi mà ra về, có giải cũng như ko ah.
Hạ Dương cực kì thông cảm với bà chị Lâm này, cũng nhiệt tình động viên chia buồn, trách sao được, người ta là hoa đã có chủ rồi…?
Kể cũng hay, người nào nghĩ ra cái trò này cũng miễn cưỡng gọi là sáng tạo thông minh đi. Thử nghĩ xem, nếu là 2 người có tình ý với nhau thì chẳng phải nói gì nhiều, quả là cơ hội tốt đúng ko? Nếu mà 2 người ko thể “đến với nhau”, công ty vẫn giữ trong tay phần thưởng, chẳng ai được hưởng lợi cả chỉ có thêm một danh hiệu mà thôi?
Ai nha, đúng là hảo kế sách mà.
Lại nói linh tinh mà quên chuyện chính rồi, haiz…
Sau khi để Như Tùng đưa Khiết Linh về khách sạn, Như Phong thành công giữ chân đưa “bà xã” cùng nhau trở về, để mặc ông Long cùng phu nhân bắt taxi đến khách sạn, hoàn toàn ko có ý kêu 2 người phụ mẫu cùng trở về nhà.
Đứng trước cửa công ty đợi xe, Hạ Dương than thầm đau khổ. Biết vậy mình cứ thế mặc luôn quần ở trong váy ha, giờ thì lạnh cóng chân rồi.
Vừa kịp lúc, Như Phong đứng bên cạnh nàng, thuân tiện khoác cho nàng cái áo dạ đen dài đến đầu gối, 2 tay vẫn ung dung đút túi quần mắt hướng thẳng phía trước, ko nói thêm lời nào.
-Cảm ơn thầy ah! Mắt long lanh quay sang cảm tạ Phong ca, cũng có lúc biết quan tâm đến nữ nhi cơ đấy.
-Bà xã ko cần để ý nhiều thế nha, Như Phong nhắc khéo nàng, tay cũng giang rộng ôm eo người ta kéo sát về mình, đỡ lạnh ko?
Nhìn ánh mắt trìu mến của người nào đó, Hạ Dương run cầm cập ko tự giác, da gà gai ốc thi nhau nổi lên tranh giành làm bá vương, khẽ nhích ra xa một chút:
-Ko phải đóng kịch nữa thầy ah, bà xã cái gì…, ghê! Cảm thán một câu, Hạ Dương cố dùng sức thoát ra khỏi móng vuốt của “quỷ”.
Ai dè…
Người ấy ko có buông tha nàng, tay càng chặt hơn nè, Hạ Dương ko cam chịu mà nghiến răng nghiến lợi đẩy cơ thể kia ra, đôi bàn tay chạm ngang hông Như Phong mà cách li. Ko ngờ đến lúc ấy Như Phong lại chủ động thả tay, quay sang nàng cười 1 cái đến… điêu khiến nàng mất đà, chân loạng choạng cạch một cái.
Xong đời!
Cứ tưởng sẽ bất thình lình mà ngã xuống ko thương tiếc, ai đó đã kịp thời đỡ nàng trong tay, miệng lên tiếng cằn nhằn:
-Cái thằng này, vợ mày mang thai mà ko cẩn thận thế hả? Lại còn đi giày cao gót thế kia? Bà Hoa trừng mắt khảo chàng đến tội nghiệp.
-Con ko cố ý mà…, Như Phong xuống nước kéo Hạ Dương lại vào lòng, có bị trẹo chân ko, để anh xem. Rồi chẳng để ý đến ai, tự nhiên ngồi xuống kéo chân nàng cởi giày ra xem xét.
-Ah, ko có sao, chưa ngã mà. Xua xua tay phản kháng, chân cũng co lại.
-Sao ba mẹ còn chưa đi? Như Phong yên tâm đứng dậy hỏi chuyện mẹ mình.
-Đang đón taxi đây, ai bảo tôi đẻ ra toàn quý tử đến nỗi ko được chén trà mà còn bị bỏ rơi đây. Bà Hoa nguýt dài ra chiều trách mắng đứa con vô tâm đứng trước mặt.