Pair of Vintage Old School Fru
Người Lạ Quen Mặt

Người Lạ Quen Mặt

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 327810

Bình chọn: 7.00/10/781 lượt.

về việc anh ấy đã nhờ một người bạn xin việc cho tôi. Đó là một công việc gần giống với công việc trước đây của tôi, là một người dẫn chương trình. Nhưng để nói chính xác thì lần này là dẫn chương trình cho một kênh thông tin dành cho giới trẻ, là việc phải vác nguyên cả mặt lẫn người lên hình. Cứ nghĩ tới việc phải chăm chút bản thân hơn trước đây là tôi thấy phiền toái. Bình thường tôi ăn mặc xộc xệch, lôi thôi thế nào cũng được, miễn là giọng nói vẫn chuẩn thì chẳng ai ý kiến gì nhưng công việc dẫn chương trình này lại đòi hỏi chuẩn mực về ngoại hình và phong cách. Tôi cảm thấy lo lắng hơn cả việc lần đầu đi làm phát thanh.

Mấy ngày sau, khi tôi chưa kịp chuẩn bị gì về mặt tư tưởng cũng như là ngoại hình thì nhận được lời hẹn đi ghi hình thử. Được nhận nhanh khiến tôi còn chẳng có thời gian mà choáng váng hay vui vẻ, cứ thế tức tốc đi mua vài bộ quần áo, mặc lên mặc xuống hỏi Dim trông xinh không. Dim đối với chuyện ăn mặc rất có hứng thú, liền bỏ nguyên một ngày đi mua quần áo với tôi, tư vấn đủ mọi điều nhưng không hề bắt ép tôi mặc những gì tôi không thích. Dim kêu tôi đừng quá lo lắng, lên hình đã có người khác lo chuyện trang phục cho tôi, tôi chỉ cần đến đó với ngoại hình trông “giống người” thôi. Tôi hỏi lại Dim: “Bình thường trông em không giống người à?”. Dim lộ ra nụ cười gian xảo, hỏi tôi rằng em có cần anh nói thật không. Nói đến đấy là đủ biết sự thật trong lời nói của Dim như thế nào rồi. Vì vậy, tôi quyết không nghe câu trả lời của anh ấy.

Anh chàng hướng dẫn tôi tên là Tùng, là phụ trách nhân sự đồng thời cũng là một đạo diễn trẻ. Chính anh ấy là người đã nhận tôi vào làm. Anh ấy nói anh ấy là fan hâm mộ của tôi từ chương trình Let’s talk mà tôi dẫn ngày trước. Đó là một chương trình có sự tương tác với khán giả, trò chuyện về vấn đề tình cảm trong cuộc sống như là giải quyết rắc rối tình cảm hay vấn đề nóng hổi như đồng tính chẳng hạn. Ngày trước tôi còn bị Minh trêu, một người gần như dốt đặc trong chuyện tình cảm lại còn bày đặt đi tư vấn cho người khác, tôi cũng không phản đối vì sự thật là không thể chối cãi.

Tôi ghi hình suôn sẻ đến hết ba ngày ghi hình thử. Tuy có vài lỗi như không nhìn đúng vào máy quay chính hay đôi khi làm vài động tác thừa thãi vô tình bị lọt vào máy quay nhưng Tùng nói tôi có thể học tập và dần sửa sai được sau những lần ghi hình tiếp theo. Đâm lao là phải theo lao, tôi đành dùng trọn những ngày rỗi rãi cuối cùng trước khi làm việc chính thức để xem hết các chương trình của kênh đó, cả ngày tập đứng trước gương thể hiện nét mặt và làm dáng sao cho mọi góc nhìn đều “trông giống người”. Mỗi lần thấy tôi đứng trước gương là Dim lại tìm chỗ ngồi ngắm tôi tập tành, thi thoảng chen vào mấy câu bình luận về phong cách của tôi. Chủ yếu là anh ấy khen ngợi. Không biết là anh ấy động viên tôi hay sự thật là tôi làm tốt nhưng có một người cổ vũ mình như thế tôi cảm thấy tự tin hơn rất nhiều.

Trước khi ghi hình hai ngày, anh Tùng gửi cho tôi tập kịch bản để tôi xem trước cho lần ghi hình chính thức. Khác với những ngày trước, tôi không lo lắng nhiều, thậm chí tôi còn ăn khuya và uống bia thả ga với Dim mà chẳng quan tâm lúc đi ghi hình mặt có nổi mụn hay không. Tôi dẫn một chương trình mới của kênh nhưng lại là cũ so với tôi. Nói là cũ bởi vì chương trình này cũng vẫn là trò chuyện và chơi trò chơi với khách mời. Khác ở chỗ là việc mặt tôi lên hình và người trò chuyện với tôi cũng lên hình. Khi đọc đến tên khách mời, tôi suýt nữa thì bị sặc nước.

Tôi ôm kịch bản, ngồi vào lòng Dim, hỏi.

- Anh biết khách mời đầu tiên của em là ai không?

Dim đang xem tivi, không chú ý vào câu hỏi của tôi, trả lời bâng quơ.

- Ai đó nổi tiếng…

Tôi không hài lòng với câu trả lời của Dim, vỗ vào bụng của anh ấy mấy cái.

- Dĩ nhiên là người nổi tiếng rồi. Là Phong đấy.

Tôi nằm yên một bên, nói nhỏ với Dim. Dù trong nhà chẳng có ai ngoài hai chúng tôi, tôi vẫn nói rất khẽ, thăm dò thái độ của anh ấy.

Dim vỗ vai tôi, khích lệ.

- Vậy thì tốt rồi. Người quen thì sẽ đỡ lúng túng hơn.

Tôi ngước nhìn Dim. Anh ấy đang tỏ vẻ chẳng hề quan tâm nhiều lắm. Tôi biết thái độ đó của anh ấy là gì. Nói anh ấy vô tư thì không phải. Đàn ông, nhất là người có vợ luôn để tâm đến những người đàn ông khác xung quanh vợ, kể cả ở hiện tại hay quá khứ. Dim để ý nhưng anh ấy không lên tiếng bởi vì anh ấy nghĩ anh ấy chưa đủ quan trọng với tôi. Vốn dĩ, anh ấy nghĩ anh ấy chỉ là một người chồng hợp pháp của tôi, bạn cùng giường thân thiết. Tôi cũng không có cách nào làm thay đổi được suy nghĩ đó của anh ấy. Vài lần tôi đã thể hiện bằng hành động, gợi ý cho anh ấy về việc chúng tôi có thể đi xa hơn một bước nhưng lần nào anh ấy cũng ngủ trước tôi hoặc lờ đi rất cố tình. Vấn đề này lại quá nhạy cảm để tôi có thể hỏi anh ấy, rằng anh chán em rồi à. Nhưng khi nghĩ lại thì anh ấy đã từng làm gì tôi đâu mà chán hay không. Ngày trước tôi tự tin chủ động trước Vương bao nhiều thì với Dim lại thành một con s