Teya Salat
Người Lạ Quen Mặt

Người Lạ Quen Mặt

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 327990

Bình chọn: 7.00/10/799 lượt.

cũng phải chấp nhận cả những kẻ yêu tôi sao? Tuyệt tình với Dim, tôi không thể làm được. Và, tôi cũng không muốn làm.

- Đột nhiên muốn ôm Dim.

Dim cười khì khì.

- Em nên đột nhiên như thế này vào mọi ngày Ăng ten ạ. Anh sẽ tình nguyện để em ôm đến nghẹt thở.

Nói rồi Dim giả bộ khó thở, thở ra mấy tiếng thở kỳ lạ rồi tự phá lên cười như thể khen bản thân mình giả vờ tốt lắm.

Tôi ôm Dim, rất muốn đáp lại anh ấy nhưng lại chẳng có chút tâm trạng nào để trò chuyện với Dim.

Tôi thở dài, lắng những tâm tư vào đáy lòng



“Tôi không thích những điều bất ngờ.

Nó làm cho cuộc sống của tôi trở nên bị động và khó kiểm soát.

Một người, đến cuộc sống của mình còn vất vả xoay xở thì làm sao sống được trong thế giới phức tạp này.”

- Honey, cô sẽ phải mời tôi một bữa đấy!

Cô nàng trợ lý giám đốc Alice vừa đi ngang qua tôi vừa nói cùng với một cái nháy mắt đầy ẩn ý nhưng tôi chưa kịp hỏi gì thì cô ấy đã vụt qua rất nhanh cùng với một tập hồ sơ trên tay.

Rồi Tùng từ đâu đi tới, vui vẻ choàng vai tôi, kéo tôi đi trò chuyện.

- Tin được không, An? Amanda đã chọn em cho dự án tiếp theo của bà ấy.

Vẻ mặt hớn hở của Tùng khiến tôi nghi hoặc, không biết anh ấy nói dối hay nói thật nữa. Tôi vừa vào làm chưa đầy hai tháng mà đã lọt vào mắt Amanda sao? Bà ấy bị viễn thị rồi à? Chẳng phải bà ấy luôn khắt khe khi tuyển người sao? Tùng nói hồ sơ của tôi đã bị bà ấy từ chối trên dưới mười lần, rất vất vả để bà ấy chịu liếc qua hồ sơ và gật đầu một cái. Mà mỗi năm bà ấy chỉ làm tầm hai dự án, hoặc là cải tổ một show nào đó đã từng bị ghẻ lạnh mốc meo, hoặc là tạo ra một show mới với sự đầu tư lên đến rất nhiều con số không. Cớ sao bà ấy lại chịu đầu tư vào một người có hồ sơ bị từ chối những mười lần? Tôi không hiểu.

- Em không tin đâu.

Tôi mệt mỏi đưa tay lên day day hai bên thái dương. Với sự thật mấy ngày trước tôi biết được, tôi đã chỉ có thể cho phép mình choáng váng và mệt mỏi trong đúng một ngày rồi lại trở về trạng thái bình thường.

Trái với mong muốn của Tùng rằng tôi sẽ phải mừng rỡ co rúm người và hét ầm lên vì tin vui này, tôi gần như thể hiện ý muốn từ chối tiếp nhận thông tin. Tôi gạt tay Tùng, ngồi vào chỗ làm việc. Nhưng dường như Tùng không khuất phục trước thái độ của tôi, vẫn bám lấy tôi.

- Hãy tin anh đi và em sẽ phải phát điên lên vì điều này đấy. Bao nhiêu người mong được chọn vào dự án của Amanda còn phải xếp hàng dài.

Tôi đưa mắt nhìn quanh. Đúng thật! Nhưng không phải hàng dài mà là vòng tròn. Và họ đang nhìn tôi với con mắt rất thù địch, ganh ghét.

- Hơn nữa…

Tùng ghé sát vào tai tôi, thì thầm. Sau đó anh ấy hết sức cẩn trọng, nói với tôi không được nói với ai cho tới khi dự án được thực hiện. Tin mật này anh ấy lấy trong cuộc họp kín để tiết lộ với một mình tôi.

Khi nghe những điều Tùng nói, tôi càng không thích thú gì.

- Em sẽ không tham gia vào dự án này.

Tôi tuyên bố dứt khoát. Giọng nói tôi có vẻ hơi lớn vì tất cả mọi người xung quanh đang dừng hết mọi việc để nhìn vào tôi với ánh mắt khó hiểu. Ngay lập tức, Tùng lấy tay bịt miệng tôi, một tay còn lại anh ấy tự bịt lấy miệng anh ấy.

- Em điên rồi, đừng có phát biểu như thế, Amanda nghe được sẽ tống khứ em đi và em sẽ chẳng được lợi gì sau vụ này đâu.

Và rồi thì một điều trong số những điều Tùng không mong muốn lại xảy ra theo đúng mong muốn của tôi, Amanda đang đứng gần đó, đủ gần để nghe được lời từ chối của tôi.

Vẫn cái dáng vẻ kiêu ngạo và lạnh lùng, Amanda đứng quan sát một lúc rồi rẽ ngoặt vào phòng làm việc sau khi ngoắc tay gọi Alice vào phòng.

Một lúc sau thì tôi cũng bị cô ấy hộ tống vào phòng bà ấy. Cuộc nói chuyện của chúng tôi kéo dài khoảng 180 giây. Thật ra thì là tôi ngồi nghe còn mình bà ấy nói. Làm gì có chuyện bà ấy cho phép ai nói cùng bà ấy trong cùng một câu chuyện. Đại ý là việc bà ấy chỉ định tôi phụ trách dự án về một show về thời trang và phong cách và yêu cầu tôi làm người dẫn chương trình cho show đó. Bà ấy nói về thời hạn hoàn thành cũng như là người sẽ cộng tác với tôi. Không ai khác, lại là Phong- người mà tôi vừa nghe được đã liền từ chối. Khi đi ra đến cửa, tôi còn bạo gan hỏi lại, sao không phải ai khác mà lại là cậu ấy. Bà ấy liền hỏi lại tôi rằng, sao cô không hỏi điều khác mà lại hỏi điều này. Chính vì thế mà tôi nghẹn lời, lập tức đi ra khỏi phòng làm việc của bà ấy mà không ngoái đầu lại dù chỉ một chút.

Bị rơi vào tình thế tiến không được, lùi không xong, tôi bất đắc dĩ ôm nỗi đau khổ không ai thấu hiểu về tận nhà.

Trong nhà hoàn toàn trống trải.

Dạo gần đây Dim không về nhà sớm như mọi ngày, con Bột béo cũng chỉ quanh quẩn ở nhà mà không được anh ấy đem theo ra tiệm bánh. Tôi định hỏi anh ấy về lý do anh ấy bỏ nó ở nhà nhưng chẳng mấy khi gặp mặt anh ấy. Bởi vì khi anh ấy về tôi đã sớm mơ màng trong giấc ngủ. Trước đây anh ấy bảo với tôi khôn