
g bao giờ để nó ở nhà một mình, hoặc là nó bị đứa nào quyến rũ, hoặc là nó quyến rũ đứa nào, kết quả cũng đều là bỏ nhà ra đi. Con Bột béo thì nặng, thấy Dim cứ vác nó đi bế nó về rất mệt mỏi nhưng mỗi khi thấy anh ấy cười vui vỗ mông nó, khen nó rồi nịnh bợ nó ăn là tôi lại không nỡ bảo anh ấy cho nó ở nhà. Anh ấy cưng nó vậy mà giờ lại để nó ở nhà, thật lạ lùng.
“Hú hú hú hú…”
Tiếng chuông điện thoại ghê rợn của tôi luôn kêu lên bất thường. Tôi vẫn không từ bỏ được việc sử dụng cái loại nhạc chuông kỳ dị này, ngay cả khi Dim luôn bị giật mình vì tiếng này.
- Xin chào!
Biết người gọi tới là ai nên tôi giả vờ lịch sự một chút.
- Chào cái sào. Mày bị dở à? Ngọt ngào kinh dị.
- Mày tự khẳng định mày là sào à? Được thôi.
Tôi cảm thấy vui vẻ, bóc sữa ra uống.
- Tao có thai rồi. Haha…
Giọng nói chắc nịch của Minh vang lên trong điện thoại. Rồi cô ấy cười một tràng, còn tôi thì đã sớm phun hết chỗ sữa cho vào miệng lên trên tường.
Tôi vớ mấy tờ giấy lau vội lên miệng, vừa dùng nó lau tường.
- Dạo này mày thiếu chuyện để đùa hả? Vì mày mà tao đã sơn tường thành màu mới luôn đấy.
Vừa lau tường, tôi vừa than thầm trong lòng, lại phải lau dọn nữa.
- Chẳng lẽ tao thiểu năng đến nỗi phải lấy cái chuyện có con để làm mày vui sao? Tao có thai và nó đã được hai tháng rồi.
Tôi dần tin lời Minh nói là sự thật. Gần đây tôi cũng không gặp gỡ cô ấy nhiều vì chuyện chuyển công việc.
- Mày biết khi nào?
Nhắc đến chuyện có thai, lòng tôi lại gợn sóng, tôi nhớ về đứa trẻ đã từng tồn tại trong tôi, đã từng là niềm vui và nỗi khổ của tôi.
- Tuần trước.
- Mày vô cảm à mà không biết sự thay đổi khi có thai hả? Ít nhất là việc bị chậm, buồn nôn và khó chịu nữa.
Tôi nóng lòng, không kìm được trách mắng Minh. Cô ấy quá vô tâm rồi. Có một đứa bé trong bụng cô ấy đấy.
- Có lần hai tháng tao mới bị một lần, làm sao mà tao biết được chứ. Mà tao vẫn thấy tao khỏe, có mệt mỏi gì đâu. Buồn nôn à? Hình như cũng có nhưng tao lại nghĩ vì tao ăn nhiều. Hồi trước tao với Nam lúc nào cũng sử dụng mấy biện pháp an toàn, chưa dính lần nào thì làm sao tao biết được tao lại có cơ chứ.
Thấy Minh trò chuyện như chẳng có gì lớn xảy ra, tôi yên tâm hơn.
- Vậy còn bố đứa bé?
- Tao đang điên lên vì thằng đó đây.
Nhắc đến bố đứa bé, Minh gần như gầm lên. Cô ấy rất tức tối, kể lể.
- Hai tám tuổi mà tao vẫn bị một thằng ranh đưa vào tròng. Cái thằng hôm tao với mày đi siêu thị gặp đó, tao với nó ngủ với nhau. Tất nhiên là bọn tao đã uống tới say mèm và ngày hôm sau cùng nhất trí tình một đêm là tình một đêm, không hơn. Thế mà thằng ranh đó lại để lại cho tao… ưm, một đứa bé. Mà tao mới biết được là thằng ranh đó còn chưa tốt nghiệp Đại học cơ. Ôi cái đời tao! Sống nhe răng hai tám lần xuân mà để một cái thằng mới qua hai mốt lần xuân lừa vào một đêm xuân. Khốn nạn!
Tôi phì cười trước lời định tội và nỗi đau khổ của Minh.
- Thế gặp cậu ta rồi à? Cậu ta bảo sao?
- Thằng đó đang bám lấy tao. Thấy phiền phức quá, tao đuổi đi mấy lần mà vẫn không chịu đi. Đúng là cái bọn trẻ bây giờ cứng đầu và ương bướng kinh khủng. Mày có tin không? Nó đòi chịu trách nhiệm với tao. Tao bảo không cần, nó bảo cần. Tao bảo không muốn, nó bảo muốn. Tao bảo tao không thèm, nó bảo nó thèm. Thằng ranh con đó bị tao đập cho hai phát vẫn cứ ỉ ôi ngứa hết lỗ tai. Nó mà bé tuổi hơn tí nữa là tao vào tù luôn chứ chẳng đùa.
Đúng là hết nói nổi với cô nàng này. Người ta thì tức vì không được chịu trách nhiệm, không được thừa nhận khi có thai ngoài ý muốn thì cô ấy lại tức vì được chịu trách nhiệm. Nhưng nghĩ cũng phải, một thanh niên trẻ Đại học còn chưa học xong, công việc càng không thì lấy gì ra mà để chịu được trách nhiệm. Theo suy nghĩ của Minh thì chẳng lẽ cô ấy phải nuôi “hai đứa trẻ” sao. Vậy nên việc cô ấy điên tiết lên vì lời hứa trách nhiệm trẻ con đó cũng không phải điều gì quá vô lý. Tôi cũng nên chấp nhận việc tức giận của cô ấy.
- Thế bây giờ…
Tôi không rõ ý định của Minh là gì nhưng tôi biết cô ấy là người dám làm thì sẽ dám thừa nhận, nhất quyết không chối bỏ. Và nhất định cô ấy không tuyệt tình như tôi ngày đó mà nhẫn tâm bỏ đi đứa bé. Ngày đó, tôi lại là người ác độc và vô cảm như thế đấy.
- Tao đang nghĩ về chuyện làm mẹ đơn than bởi vì kinh tế của tao dư giả mà bố mẹ tao cũng không quá quan trọng việc kết hôn. Anh chị tao đã cho bố mẹ tao mấy đứa rồi nên tao cũng không bị kiểm soát lắm. Nhưng chỉ vướng thằng ranh đó, ngày nào tan học nó cũng chạy xe tới công ty tao đòi tao cho nó chịu trách nhiệm. Cả ngày đang vui, cứ hễ gặp nó là tao muốn cáu. Hôm qua còn dầm mưa nhằm mục đích để tao hối hận mà động lòng nhưng tao mặc kệ. Nó bệnh cũng chẳng hại gì tới tao.
Minh kể lại với thái độ hòa nhã hơn trước.
- Nhưng mà cậu ta cũng chân thành, năn nỉ mày nhiều như vậy, mày cũng nghĩ lạ