
được mới là lạ, vậy mà cuối cùng cậu rất nhanh đã bị Chu Công kéo đi chơi cờ, ngủ say không biết trời trăng gì nữa. Lý Thần Vũ cảm thụ độ ấm cùng nhịp thở đều đều của người trong lòng liền biết cậu đã ngủ rồi, liền mở mắt ra, không biết vì sao lại xúc động xoay sang hôn lên môi cậu.
Hắn vốn là gay, hắn biết điều ấy khi cậu hắn, Liễu Phương Doanh, come out, nói với gia đình y thích nam nhân, không có hứng với nữ nhân, lại đổi lấy một trận đòn rồi phải nằm viện suốt nửa năm. Nhưng từ khi ấy đến nay cũng đã 7, 8 năm mà hắn chưa từng có cảm giác yêu thích một ai. Hoặc cũng có nhưng chỉ như cơn gió thoảng qua, lâu ngày liền tan biến. Cho đến lúc này, Dương Quân Nhiên giống như một sự sắp đặt vô hình, đến bên cạnh hắn, cho hắn cảm thụ những giây phút yên bình, ấm áp.
Nụ hôn ban đầu chỉ như chuồn chuồn lướt nước, chớp mắt liền rời đi ngay. Hắn biết cậu đã muốn ỷ lại vào hắn, tin tưởng hắn như cọng rơm cứu mạng cuối cùng mà níu chặt lấy, nhưng hắn vẫn sợ. Hắn sợ cậu sẽ bừng mở mắt, nhìn thấy hành vi vụng trộm ghê tởm của hắn mà chán ghét hắn, sau đó sẽ chẳng còn tín nhiệm hắn nữa, sẽ rời đi không chút do dự quyến luyến.
Dương Quân Nhiên vẫn ngủ rất say, mắt vẫn nhắm nghiền như trước. Lý Thần Vũ lá gan liền lớn hơn, đôi môi áp lại, nhẹ nhàng mút xuống cánh hoa hồng hào mềm mại kia. Cảm giác thật khiến người ta mê say, tựa như thuốc phiện hít một lần, hai lần lại muốn có lần thứ ba, thứ tư,...vĩnh viễn không ngừng lại. Cố gắng áp chế bản thân, Lý Thần Vũ xoay người, nhẹ nhàng kéo sát cậu về phía hắn, lại hướng trán cậu hôn một cái mới thỏa mãn đi vào giấc ngủ.
Từ ngày hôm đó quan hệ giữa Lý Thần Vũ và Dương Quân Nhiên bống xảy ra biến hóa vi diệu. Buổi sáng cùng nhau thức dậy, cùng dùng bữa sáng, cùng đến công ty, buổi tối khi đi ngủ sẽ ngẫu nhiên chung một giường, còn thường xuyên ôm ấp thân mật. Lý Thần Vũ dần nhận ra những cưng chiều của mình dành cho cậu, cũng nhận ra trong lòng hắn, cậu đặc biệt hơn bất kỳ ai...
"Sếp, phòng bảo mật gặp sự cố T2S-01, tất cả 50 người đang ra sức củng cố tường lửa nhưng không cách nào cản trở vi-rut xâm nhập toàn hệ thống, theo tình hình này chậm nhất là tối nay tường bảo mật của chúng ta sẽ sụp, thông tin cơ mật cũng lập tức bị rò rỉ." Trợ lý Ngô Thanh một bên đưa cho Lý Thần Vũ cà phê, một bên thần thái thong dong nói ra tin tức có hacker xâm nhập mạng lưới thông tin nội bộ, từ đầu đến cuối bảo trì dáng bộ mặt than không chút thay đổi."Tôi sẽ suy nghĩ giải quyết, cậu đem tất cả tài liệu copy lại, chỉnh sửa toàn bộ thông số, buổi chiều giao lại cho tôi."
"vâng thưa sếp."
Nhìn Ngô Thanh ra khỏi phòng, Lý Thần Vũ trầm ngâm suy nghĩ một lát liền đứng dậy bước vào phòng thử game chuyên dụng dành cho Tổng giám đốc, nơi đã trở thành phòng làm việc của Dương Quân Nhiên kia.
"Tiểu Nhiên, cậu xâm nhập vào hệ thống công ty đi, qua nhìn xem một chút tình huống có thể giải quyết được không ?"
[Được, chờ tôi một chút.'> Nửa tháng nay Dương Quân Nhiên gần như dành hết tinh lực để nghiên cứu về lập trình và bảo mật hệ thống. Nhờ có thiên phú cực tốt nên cậu học rất nhanh, lúc này đã vượt hẳn dân chuyên nghiệp. Nhưng để đối phó với hacker cậu vẫn không tự tin lắm.
Dương Quân Nhiên tay như bay múa trên bàn phím, từng chuỗi mã hóa dày đặc lướt nhanh trên màn hình. Lý Thần Vũ thân là ông chủ của một công ty phần mềm đương nhiên không thể là tay gà mờ rồi, hắn ánh mắt nhạy bén phát hiện Dương Quân Nhiên quả thực là trò giỏi hơn thầy, chuỗi mã hóa kia cực kỳ phức tạp, hắn tuy vẫn có thể hóa giải nhưng tốc độ chắc chắn không thể so với tên thiên tài máy tính này. Chẳng lẽ chính vì cái thiên phú này mà Dương Quân Nhiên ở lĩnh vực khác không đạt thành tựu ?
[Anh nói, tôi có làm được không ?'> Dương Quân Nhiên tuy nhiều lần nghe Lý Thần Vũ khẳng định cậu là thiên tài máy tính, chính cậu cũng biết bản thân trên phương diện này tiếp thu rất nhanh, nhưng mười mấy năm sống trong tiếng cười cợt chế giễu của người khác đã làm cậu không dám tin vào bản thân, luôn hoài nghi chính mình.
Lý Thần Vũ cũng biết điều ấy, hắn vừa đau lòng vừa tức giận, đau lòng bởi cậu bị bắt nạt, dù cố gắng giãy dụa bao nhiêu lần vẫn như cũ không thoát khỏi số phận, tức giận bởi những kẻ kia đã gây ra vết thương tâm lý trong cậu, hoàn toàn dẫm nát lòng tự tin của một con người. Hắn vỗ vỗ đầu cậu, âm thanh từ tính tràn đầy ma lực thì thầm bên tai cậu, "Cậu sẽ làm được, tôi chắc chắn điều đó." Hắn không chân chính tiếp xúc với hacker kia nên không thể dò xét thực lực của y, càng không thể đem so sánh để biết trước kết quả ai mạnh hơn, nhưng Dương Quân Nhiên cần an ủi và cổ vũ.
Hít sâu một hơi, Dương Quân Nhiên ấn nút Enter, tiến nhập hệ thống. Cậu không tin bản thân, nhưng cậu tin Lý Thần Vũ. Hắn nói cậu làm được thì cậu sẽ làm được. Hơn nữa cậu còn phải làm cho bằng được vì cậu không muốn Lý Thần Vũ biến thành kẻ nói dối, rõ ràng cậu muốn bảo vệ hình tượng của hắn trong lòng. Bất cứ ai cũng không được phép làm lay độn