
hy sinh hết thảy, Cảnh Chi Giới làm được, bên cạnh của bạn cũng có một
người như vậy sao? Bạn còn đang đợi một người đàn ông như vậy không…”
Bên ngoài hội trường, một chiếc Motor dừng ở ven đường. Cảnh Thiếu
Hoa nhàm chán dừng ở ven đường chờ anh trai đi ra ngoài, một nữ sinh đi
qua, cậu ta huýt gió, huýt sáo, dùng còi gọi cô gái, làm cho cô gái sợ
đến ngã nhào. Hé hé ~~ Ánh mắt cậu ta sáng lên, nhìn thấy nội y, nữ sinh kia vội vàng đứng lên. Cảnh Thiếu Hoa hô to –
“Hey! Girl, cho xem chút!”
~~***~~
Ánh đèn ấm áp chiếu thẳng xuống sàn nhà màu trắng, góc sàn nhà, là
váy cưới màu trắng, mà giữa đại sảnh, trên thảm Ba Tư, cánh tay cường
tráng của Cảnh Chi Giới vòng qua ôm Nhân Nhân đang nằm.
Nhân Nhân nghịch ngợm vươn đầu ngón tay vẽ vẽ lên vòm ngực trần của
anh, vòng Cartier tình yêu chân thật phát sáng trên cổ tay trắng nõn của cô. Cô ngẩng mặt từ trước ngực anh, cười nhìn anh. “Này, căn phòng này
khi nào thì đấu giá?”
Cảnh Chi Giới hài lòng ôm người thương. “Đã có người mua tới xem rồi” Anh vuốt ve tóc cô. “Anh mấy ngày nay phải dọn nhà, toàn bộ xích đu,
thảm, cây anh đào nửa chết nửa sống em mua phải sang tên đến nhà em, anh thấy anh tạm thời phải ủy khuất tới nhà em rồi”
Nhân Nhân đá anh một cước. “Em á, em nhiệt tình yêu thương tự do, em
chịu không được nhiều người!” Cô cố ý nói. “Để ở đâu thì tốt?”
Anh tung mình, đặt cô dưới thân. “Đối với sự khỏe mạnh của em có trợ
giúp” Anh tà ác liếm gò má cô. “Bởi vì em phải thường xuyên vận động” Cô khanh khách cười né tránh thế công của anh.
Cô vòng qua cổ anh, ánh mắt nghiêm túc nói: “Anh sẽ không tiếc sao?
Rời khỏi Thập Phương chi nhiều tiền như vậy, nửa cuộc đời anh để dành…”
Anh nắm mũi cô. “Anh xin em ~~ đáng tiếc cái gì?” Anh hôn má và mắt
cô. “Có chút lòng tin với anh có được không, tiền lương G.B cho anh gấp
đôi Thập Phương, không bao lâu nữa lại có thể mua nhà, mua xe thể thao…”
Nhân Nhân nhìn trần nhà, thở dài. “Có lẽ anh không luyến tiếc nơi này, em đã có tình cảm với nơi này”
“Anh!” Anh xem thường. “Phụ nữ cứ như vậy, đa sầu đa cảm. Nhân Nhân,
trước khi anh nhậm chức, chúng ta đi Hồng Kông một chuyến” Anh và Nhân
Nhân phải nói chuyện với Đặng phu nhân.
“Được!” Nhân Nhân sờ mặt anh, đôi mắt đẹp nhìn anh. “Anh đối xử với em thật tốt …” Cô nghẹn ngào. “Cám ơn anh vì tất cả…”
Cô đỏ mắt, anh cười, cúi xuống hôn lên khuôn mặt, hôn lỗ tai cô. “Việc này không là gì”
Nhân Nhân vui mừng mà khóc, không thể tin được chuyện có thể viên
giải quyết mãn. Anh vừa đau lòng vừa buồn cười ôm cô vào trong lòng thật chặt.
Ánh trăng lén lút rơi xuống sàn nhà, xâm nhập vào đại sảnh mờ mịt,
tràn đến thân thể hai người ôm nhau. Bóng dáng của bọn họ chồng chéo
trên sàn nhà.
Thần Cupid bắn một mũi tên xuyên tim, buộc chặt đôi nam nữ hoàn toàn
khác biệt cùng một chỗ. Tại một chỗ khác ở phía xa thành thị, Trần Dĩnh
đang cho mèo ăn, cô mặc một bộ đồ màu đen ưu nhã cao quý, cô ngồi xổm
trên sàn nhà vuốt ve mèo cưng.
“Cưng ơi, mau ăn đi!” Cô yêu mèo, ánh mắt nhìn nó giống như nhìn tình nhân.
Mà đầu kia, Ôn Hà Phi bưng bỏng ngô tới chỗ bà nội, ngồi ở trên ghế sofa xem chương trình hài kịch Nhật Bản.
Ở một tòa nhà nào đó, có một người đàn ông thất thần nhìn ảnh chụp Ôn Hà Phi. Anh ta có một đôi mắt thâm thúy như màn đêm, ôn nhu thâm tình
nhìn người đáng yêu trong ảnh chụp.
Tình yêu phát sinh trong nháy mắt, không người nào có thể dự liệu.
Chỉ sợ ba nghìn sủng ái một người, cũng bù không được một ánh mắt yêu mến của người nọ.
Chuyện xưa đến phần cuối, Úy Nhân Nhân xinh đẹp thông minh dịu ngoan
nằm trong lòng người yêu, mà Cảnh Chi Giới cô độc tịch mịch, cũng tìm
được nơi nương tựa ấm áp.
Nhưng còn có Trần Dĩnh, còn có Ôn Hà Phi. Tình yêu của bọn họ có xảy
ra ở trong nháy mắt kia? Không có ai biết, có lẽ ở thời gian một ly cà
phê, có lẽ ở trong khoảnh khắc một cái xoay người, hoặc là ở trong
0,0001 giây sai lầm, chân mệnh thiên tử của bọn họ xuất hiện, tình yêu
của bọn họ ở một khắc kia, phát sinh…
************* THE END *************