
u Tinh khoan thai từ trên bục đi xuống, nhặt dây chuyền hoa tuyết lên, đặt vào lòng bàn tay, “ Bạn học Thu Hải Đường, xin hỏi bạn có lời giải thích gì không?”
“ Tôi không biết, tôi không biết......” Sự kiêu ngạo trên mặt Thu Hải Đường đã hoàn toàn biến mất, khuôn mặt xinh đẹp có phần méo mó.
“ Đồ là từ trên người bạn rơi xuống, bạn nói với tôi không biết.” Lưu Tinh nhíu mày, “ Mọi người biết Dương Tuyết Không là biểu ca bạn, bạn không phải nhân lúc Tuyết Không học trưởng không chú ý lấy trộm chứ?”
Lời của Lưu Tinh vừa rơi xuống, cả hội trường ồn ã.
“ Thật là! Quá đáng mà, cố nhiên lại trộm đồ của biểu ca mình!”
“ Đúng a, điện nặng à?”
“ Xem cô ta bifnht hường kiêu ngạo như công chúa, hóa ra là kẻ cắp!”
“ Nham hiểu quá, lúc trưa, cố nhiên còn vu cáo cho bạn học Tiêu Mộng Mộng nữa, người gọi cuộc điện thoại đó nhất định là cô ta!”
“............”
Thu Hải Đường ngay thường ngạo mạn như chim khổng tước, không coi ai ra gì, lại ngang tàn bức người, ở học viện Tinh Hải có rất nhiều kẻ địch, chỉ là các học sinh không dám đắc tội với 5 vị thiếu gia nên không làm gì được cô ta, bây giờ thấy cô ta làm ra cái loại sự tình này, liên tiếp phát ra những lời chỉ trích cô ta.
Cả đời này Thu Hải Đường chưa bao giờ xấu hổ như thế, hận không thể đào một lỗ mà chui xuống.
“ Thật sự không phải tôi trộm, tôi làm sao có thể trộm đồ của biểu ca mình chứ? Tôi nếu thích đồ của biểu ca, chỉ cần nói với anh ấy, biểu ca nhất định sẽ tặng cho tôi, biểu ca thương tôi nhất mà!” Thu Hải Đường nước mắt long lanh nhìn Lư Tinh, hy vọng Lưu Tinh vì quan hệ của cô với Dương Tuyết Không mà tha cho cô.
“ Tôi biết vì sao cô ấy trộm dây chuyền của Dương Tuyết Không!” Một tiếng nỏi rụt rẻ vang lên, thanh âm không lớn, nhưng lại giống như một quả bom khủng bố, tất cả mọi người đều quay lại nhìn.
Người đó, cố nhiên là.......Thành Duyệt Duyệt!
Sắc mặt Thành Duyệt Duyệt trắng như ma, vành mắt rất hồng, run rẩy hướng Thu Hải Đường đi đến.
“ Duyệt Duyệt, cậu nói linh tinh gì đấy?” Thu Hải Đường nghiêm giọng hỏi.
Thành Duyệt Duyệt run lẩy bẩy, thanh âm khóc nức nở nói: “ Biểu tỷ, giấu không được nữa, bọn họ đều biết rồi!”
“ Duyệt Duyệt, cậu đừng nói bậy, cái gì mà giấu không được? Mình không có trộm dây chuyền của biểu ca, cậu trúng ta sao?” Thu Hải Đường thế nào cung không ngờ, ngay thời khắc mấu chối người vạch trần cô, mặc nhiên là biểu muội thân thiết!
“ Biểu tỷ, xin lỗi!” Thành Duyệt Duyệt khóc ra tiếng.
Buổi trưa, cô đột nhiên bị một đám người áo đen bao vây, những người đó đưa cô vào một căn phòng tối, sau đó dùng hành động thô bạo ép buộc cô, chụp lại ảnh, đồng thời uy hiếp cô, nếu không nói ra sự thật liên quan đến sợi dây chuyền sẽ đưa những tấm ảnh này lên mạng.
Nếu những bức ảnh đó bị công bố, nửa đời sau của cô coi như xong, để bảo vệ bản thân, cô chỉ có thể bán đứng Thành Duyệt Duyệt.
Cô vừa khóc, vừa nói cô và Thu Hải Đường đố kỵ với Tiêu Mộng Mộng được sống trong biệt thự Tinh Hải, thế là bọn họ lập kế hoạch trộm dây chuyền của Dương Tuyết Không, muốn vu oan vụ này cho Tiêu Mộng Mộng, từ đầu đến cuối nói ra một chữ cũng không thiếu.
Sắc mặt Thu Hải Đường ngày càng tái nhợt, tất cả học sinh trong hội trường đều dùng ánh mắt xem thường, khinh bỉ nhìn cô, cô khổ tâm xây dựng hình tượng cô gái danh môn thục nữ trong chốc lát đều bị phá tan, sau này mọi người đều biết cô- Thu Hải Đường là một đứa vì để đạt được mục đích mà làm ra những chuyện vô liêm sỉ, không từ thủ đoạn, cả đời của cô.......coi như xong!’
Hai chân cô cứng nhắc ngồi trên đất,
Cửa hội trường mở ra, mấy người cảnh sát bước vào, trình ra lệnh bắt giữa, kéo Thu Hải Đường từ dưới đất đứng lên, còng tay bóng loáng còng vào cổ tay Thu Hải Đường.
“ Không, không được! Không được mang tôi đi, tôi không muốn! Biểu ca! Cứu em, cứu em!” Thu Hải Đường giãy giụa như một kẻ điên, cô biết một chút về pháp luật, tội trộm cắp sẽ bị phạt tiền , mà cái giá phải trả của dây chuyền hoa tuyết đó, đủ để cô ngồi tù cả đời!
Nhưng cô giãy giụa cũng vô ích, cuối cũng cũng bị cảnh sát mang đi.
Và cũng cùng thời điệm, trong phòng chủ tịch hội học sinh, Giang Dập Huân hai chân vắt chéo, thoải mái dựa vào ghế, lười biếng nhấp ly rượu đổ, đối diện anh là màn hình quay cả hội trường học sinh, Thu Hải Đường như một con cho đang phát điên được cảnh sát dẫn đi, đầu tóc rối bù, quần áo xộc xệch, đôi giày bị quăng trên đất.
“ Phàm, như thế được không?” Không có người ngoài, Minh Thiếu Vũ gọi tên thật của anh.
“ Có cái gì mà không được?” Giang Dật Phàm biểu tình lười nhác, như một con sư tử đang nghỉ ngơi giữa núi rừng,
“ Cô ta là biểu muội của Tuyết Không!”
“ Trước pháp luật, ai cũng bình đẳng” Đôi mắt sâu thẳm, ý cười như có như không của Giang Dật Phàm.
“ Cậu không phải không thích Ấu Ấu sao? Làm gì mà khẩn trương vậy? Giống như động đến