The Soda Pop
Nha Đầu Em Mắc Mưu Rồi

Nha Đầu Em Mắc Mưu Rồi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 322730

Bình chọn: 7.00/10/273 lượt.

rất mong chờ phản ứng của Tiêu Mộng Mộng.

Mặt của Tiêu Mộng Mộng lập tức đỏ bừng.

Đi chết đi!

Nếu anh ta dùng cưỡng chế, cô nên làm thế nào?

Cô từ nhỏ đã học đủ cầm kỳ thi họa, điều đáng tiếc duy nhất chính là độ nhịp nhàng của chân tay cực kì kém, công phu nào học cũng không được, công phu mèo cào của cô đối phó vớ hai người con được, nhìn phía sau Sở Hàng có 7, 8 thiếu niên cứng cáp, nếu bọn họ cùng lúc xông lên, cưỡng chế soát người, cô chỉ có ăn thiệt thòi thôi.

Cô phải làm sao?

Cắn chặt môi, cô lui về trong góc, trong lòng có bao nhiêu tuyệt vọng ------- sao lại đến mức không còn đường sống thế này?

Đợi cô chết rồi, bọn họ từ trên người cô soát thấy dây chuyền của Dương Tuyết Không, lại đổ lên đầu cô tội danh vì sợ nên tự sát, càng oan uổng hơn!

“ Bạn học Tiêu Mộng Mộng, bạn nghĩ kĩ chưa? Là bạn chủ động phối hợp, hay là cần tôi cưỡng chế?” Nụ cười của Sở Hàng xán lạn, Tiêu Mộng Mộng chỉ muốn đấm vào bộ mặt tự cho mình đẹp trai kia.

Tâm Tiêu Mộng Mộng một hồi oán giận.

Dù thế nào cô cũng không ngồi đây đợi chết được!

Lùi một bước tính một bước, lùi hai bước nhận lỗi, còn có--------- Cô để tay vào bên trong túi áo, âm thầm giấu đi dây chuyền

Nếu cô không nhớ nhầm, cái tên đầu tiên trong danh bạ điện thoại của cô là Minh Thiếu Vũ, cô bây giờ chỉ có thể hưởng Minh Thiếu Vũ cầu cứu, hi vọng anh ta có thể đến kịp!

“ Tùy ý lục soát người khác là phạm pháp, nếu mấy người nhất định nghi ngờ tôi, chúng ta báo cảnh sát là được rồi, kêu cảnh sát đến đây soát người tôi, tôi sẽ không phản kháng.” Tiêu Mộng Mộng vì bản thân kéo dài thời gian.

“ Học viện Tinh Hải là học viện quý tộc nổi danh toàn quốc, tôi thân là bộ trưởng bộ tác phong và kỉ luật, không muốn tin xấu có học sinh trộm đồ để lộ ra, nên, chúng ta vẫn là tự giải quyết thì hơn.”

“ Tôi tuyệt đối sẽ không cho mấy người soát người!”

“ Tôi sẽ cho rằng bạn đang sợ hãi đó.”

“ Tôi nghĩ là anh nhân cơ hội này lợi dụng tôi.”

“ Tôi sẽ bảo nữ sinh lục soát.”

“ Đồng dạng là lăng nhục.”

“ Xem ra bạn muốn tôi cưỡng chế.”

“ Vậy anh bảo người qua đây.”

Hai người anh một câu tôi một câu, Sở Hàng thấy Tiêu Mộng Mộng không có ngoan ngoãn nghe lời, tay giơ lên, nam sinh phía sau anh ta đi qua, Tiêu Mộng Mộng cắn răng, chuẩn bị liều mạng.

“ Nhà ăn lại trở thành khu vui chơi à, làm sao náo nhiệt thế?” khi hai bên chuẩn bị giao đấu, một thanh âm lười biếng từ ngoài cửa truyền vào, đánh động như thiên lại ( cái này là từ hán việt, mình cũng biết nghĩa là gì).

Tất cả mọi người đều quay lại nhìn, tức thời hét lên kinh ngạc.

“ Là Dập Huân!”

“ A! Dập Huân.”

“ Dập Huân.”

“.........”

Thanh âm kích động truyền từ mọi nơi, dường như chấn động cả nhà ăn, ma lực của thiên vương cự tinh, tuyệt đối không phải là nhỏ!

Anh khoan thai hướng Tiêu Mộng Mộng đi đến, khuôn mặt tuyệt mỹ mang dấu ân quý tộc có sự thanh cao nhưng lạnh lùng, khóe môi rõ ràng lộ ra ý cười như có như không, lại làm cho người cảm giác anh như tuyết trắng trên núi tuyết, chỉ có thể từ xa ngắm nhìn, không dám đến gần.

Các học sinh từ hai bên dần dần tản ra, nhường đường cho anh đi, rõ ràng lã một con đường bình thường không hơn, trên bước chân anh đi, lại trở thành một dải thảm đỏ lộng lẫy.

Giang Dập Huân đi đến trước mặt Tiêu Mộng Mộng, con ngươi hơi híp lại, ý cười như có như không, “ Chuyện gì?”

“ Bọn họ muốn soát người tôi!” Không biết vì sao, ngay khi thấy Giang Dập Huân, trong con mắt Tiêu Mộng Mộng như nhìn thấy người thân của mình.

“ Anh muốn soát người cô ấy?” Con ngươi mang ý cười như có như không nhìn sang Sở Hàng.

Sở Hàng cũng là người đầy kinh nghiệm trinh chiến, gặp qua người có thế lực, cũng bị đôi con ngươi hoàn toàn không có sát khi làm cho nghẹt thở, đôi mắt rất đẹp, đẹp kinh người, lại có ma lực làm người anh run rẩy.

“ Huân thiếu, có bạn học báo với tôi cô ta lấy trộm dâu chuyền của Tuyết Không học trưởng.” Sở Hàng cười lấy lòng.

“ Như thế sao?” Giang Dập Huân nhìn sang Tiêu Mộng Mộng bên cạnh, sủng nịn xoa đầu cô, “ Tiêu Mộng Mộng nhà chúng tôi còn có sở thích đấy ư? Làm sao tôi không biết?”

Lời anh vừa nói ra, tất cả học sinh đều lặng thinh!

Lời này......hảo ** a!

Nhìn thái độ của Giang Dập Huân đối với Tiêu Mộng Mộng, xem ra rất thích, rất sủng ái cô.

Người Huân thiếu thích sẽ đi trộm dây chuyền của Tuyết Không thiếu gia?

Hiện tại là loại tình huống gì a?

“ Tôi đương nhiên không có sở thích đi trộm đồ!” Tiêu Mộng Mộng kháng nghị, “ Tôi xin thề tôi không có trộm dây chuyền của Tuyết Không học trưởng!”

“ Ừ, tôi đương nhiên tin em! Tiêu Mộng Mộng nhà chúng tôi cứ coi như nghèo đói đến chết, cũng tuyệt đối sẽ không đi trộm một phân tiền của người khác!”

Giang Dập Huân lại xoa đầu sủng nịnh nhìn cô, nét cười tr