
br/>Cô gái đó nhìn Nại Nam Hy, miệng mấp máy.
Câu này ai mới là người nên hỏi? Nại Nam Hy hơi nhún vai khinh thường. Cái tên họ Nam kia, thế nào bề ngoài lại chỉ thấy thu hút loại đàn bà không ra gì như thế này.
- Tôi sống ở đây? Cô tìm Nam Tư Thiên?
Cô gái vẫn chưa kịp thích ứng.
- Ai vậy?
Nhân vật nam chính đã xuất hiện.
Theo như mấy cuốn tiểu thuyết mà cô từng đọc thì câu chuyện được diễn ra như sau, nam chính trăng hoa phong tình cùng những người đàn bà lẳng lơ bên ngoài, cho đến khi gặp nữ chính thì đoạn tuyệt quan hệ với bọn họ. Một trong những kẻ ‘si tình không bằng ham sinh lực’ kia không chịu uỷ khuất, liền chạy đến nhà nam chính làm loạn. Ấn tượng tốt đẹp về nam chính trong lòng nữ chính bị huỷ hoại, cuộc tình tay ba tay bảy kết thúc. Giải tán, ai về nhà nấy.
Nại Nam Hy trong đầu vẽ ra một câu chuyện tình hết sức li kì, so với tiểu thuyết tình yêu của Lạc Diệp Vô Tâm hay Cố Mạn thì chỉ có hơn chứ không hề kém.
- Thư kí Dương, cô làm gì ở đây vậy?
Đó, Nại Nam Hy nhìn nét mặt tồi tệ xám xịt của Nam Tư Thiên. Quả nhiên là người tình cũ mà, quả nhiên là đâm trúng tim đen, có tật giật mình mà. Nga~ Thư kí? Chậc chậc, người này thật nham hiểm. Nại Nam Hy trong lòng cảm thán, ngoài mặt tỏ ra dửng dưng.
- Ha ha, mời khách vào nhà đi chứ. Đứng ngoài này định chết rét cả đám sao?
-…
Quạ bay tứ tung, không gian trở nên tĩnh lặng. Nại Nam Hy cảm thấy toàn thân đổ mồ hôi lạnh. Như thế nào, cô nói sai gì đâu chứ. Ngoài này lạnh như vậy, vào trong nhà có hệ thống máy sưởi, không phải vẫn tốt hơn sao.
Nam Tư Thiên ném cho Nại Nam Hy một cái nhìn quỷ dị.
Cô gái kia dùng mắt ném cho Nại Nam Hy một quả lựu đạn to đùng.
Nại Nam Hy cười cười chun mũi tiên phong lẩn vào trong nhà trước. Hai người kia cũng lần lượt theo vào.
- Cô ngồi đi.
Nam Tư Thiên ngồi xuống một chỗ trên sô pha bên cạnh Nại Nam Hy, mời cô gái kia ngồi xuống. Anh quay sang cô.
- Nại Nam Hy, đây là Trần Dương, thư kí của tôi.
- Ờ, chào cô Dương.
Nại Nam Hy mỉm cười… có phần ‘gian tà’.
Đợi đi sẽ đến, nhanh thôi a, lát nữa thôi ai sẽ về nhà lấy, ấn tượng của cô về Nam Tư Thiên sắp bị tàn phá rồi đây, mặc dù ấn tượng của cô về anh ngay từ đầu cũng chẳng tốt đẹp gì cho cam.
- Cô đây là…?
Thư kí Dương hơi ấp úng hỏi Nam Tư Thiên.
- Bạn gái tôi.
Anh bình thản trả lời.
Ể? Bạn… bạn gì cơ?
Nại Nam Hy chết điếng tại chỗ. Ờ thì cái này trong câu chuyện tưởng tượng của cô cũng đã đề cập đến, nhưng là, cái tên chết tiệt họ Nam kia chưa thèm hỏi ý kiến đã gán cho cô cái mác ‘bạn gái’ là sao?
Nại Nam Hy cắn môi dậm chân xuống sàn.
- Này, anh nói cái quái gì đấy hả? Ai là bạn gái anh?
Mắt thư kí Dương lập tức sáng bừng lên.
Ngược lại với biểu tình giận dữ của Nại Nam Hy, Nam Tư Thiên vẫn rất bình thản. Anh nở một nụ cười… dâm đãng.
- Nhìn cũng nhìn hết rồi, sờ cũng không phải chưa sờ qua. Nại Nam Hy, không phải bạn gái? Em tính anh đây là cái gì?
Cái gì là thể diện, cái gì là trong sạch của thiếu nữ?
Cái gì mặt mũi? Cái gì là vuốt mặt không nể mũi?
Nại Nam Hy hai mí mắt giựt giựt. Nam Tư Thiên, anh ta lại có thể mặt dày nói ra cái việc kia.
Nhìn cũng nhìn hết rồi…. cụm từ này gợi cho cô một cảnh tượng rất đặc sắc.
Sờ cũng không phải chưa sờ qua… cụm từ này lại gợi cho cô một cảnh tượng đặc sắc khác.
Trong căn phòng màu xám. Ba con người. Ba biểu cảm khác nhau. Không khí trong căn phòng ấy lúc này chỉ có ba từ để miêu tả.
“ Rất biến thái”
Nam Tư Thiên cười cười quay sang Trần Dương.
- Thư kí Dương, thật ngại quá, bạn gái tôi da mặt rất mỏng.
Mỏng cái đầu anh. Nại Nam Hy thầm mắng, chỉ hận không thể hét to vào mặt Nam Tư Thiên.
Trần Dương cười máy móc.
- Thật không nghĩ ra tổng giám đốc đã có bạn gái.
Bạn gái cái đầu cô.
Nại Nam Hy ngồi bên cạnh chỉ im lặng nghe hai người kia nói chuyện. Lúc đầu cô còn định lên tiếng phản kháng, tranh cãi về vấn đề bạn trai bạn gái, nhưng trong thâm tâm, khi nhận được ánh mắt ái mộ ghen tị của Trần Dương, một thế lực sĩ diện đã hiện hình, ép cô im miệng. Dù sao mọi người đều coi Nam Tư Thiên là soái ca, vậy thì cứ để cô vênh váo làm “soái phu nhân’ may mắn đi.
Thư kí Dương không cam lòng nhưng cuối cùng cũng xin phép đi về, trước khi đi còn không quên cười gượng một cái.
Nam Tư Thiên mỉm cười ái ngại gõ nhẹ vào trán Nại Nam Hy đang ngồi đơ ra trên sô pha.
- Chuyện khi nãy, xin lỗi nhé! Tôi không có ý gì đâu. Ngại thật.
Huỷ hoại thanh danh và sự trong sạch của người ta xong xin lỗi một câu là có thể xoá bỏ tất cả? Đó là cái định lí vớ vẩn gì?
Nhưng trong lòng Nại Nam Hy không hề tức giận, ngược lại, có một thứ cảm giác gì đó vụt qua trái tim, tựa như một cơn gió, khẽ mơn chớ