
ơi sương lành lạnh nhẹ nhàng phả vào mặt Vy. Nỗi buồn dường như đang tê cóng lại trong lòng. Vy có thể làm gì cho người con trai mà Vy yêu đây ? Làm gì để cậu ấy sẽ ko đau khổ khi biết được sự thật này ?
Vy nhẹ nhàng tựa đầu vào vai Nhật để tận hưởng một chút bình yên còn sót lại. Đôi mắt khẽ nhắm, dòng nước mắt nóng hổi từ từ rơi xuống.
...
- Vy ơi ! Đi ngủ đi con. Muộn lắm rồi đấy. Mai còn đi học nữa. - Mẹ Vy gõ cửa nhắc nhở.
- Vâng. Con ngủ ngay đây.
Ánh đèn cuối cùng còn sót lại trong căn phòng màu hồng vụt tắt. Ko gian
tĩnh mịch ko một tiếng động. Ngoài trời, gió vẫn rít qua từng khe cửa
đung đưa những tán lá xanh biếc như muốn hoà cùng từng dòng suy nghĩ của cô gái trẻ bên trong căn phòng.
Có lẽ, gió cần phải thổi mạnh hơn chăng?
- Có cần đi sớm vậy ko bà chị yêu quý của tôi? – Ken ngáp ngắn ngáp dài
nhìn Linh. Nó đang vội chuẩn bị đồ ăn sáng cho mẹ để đem vào bệnh viện.
- Đương nhiên rồi. Chị ko muốn mẹ bị đói.
- Nhưng mới có 5h thôi mà, tầm này ai cho chị vào chứ? Mà chắc gì bác đã ngủ dậy.
- Cậu tưởng ai cũng ngủ như heo giống cậu chắc.
Nói rồi, nó vội vã xách hộp cơm đi. Mặc kệ thằng em họ vẫn đang đứng tựa cửa làu bàu, nói tới nói lui. Ra đến cửa, nó ngoái lại:
- Này, nếu muốn ngủ tiếp thì khoá cửa cẩn thận nhé. À, cái My nó bảo là
lát cậu qua chở nó đi học, My dạo này hình như cũng ốm nên ko đi được xe bus.
- My bảo thế á? – Ken nhảy ngược lên.
- Chứ sao? Mà này, dạo này 2 cô cậu tình tứ lắm đấy nhá. Thôi chị đi đây.
- Nhiều chuyện. Dù sao My cũng đáng yêu hơn chị. Hứ.... – Ken hét đằng
sau lưng nó rồi vội vã chạy lên phòng. Nó đoán là thằng nhóc đang chuẩn
bị đầu tóc áo quần tươm tất để sắm sửa đi đón mỹ nhân rồi. Không ngờ,
Ken với My lại tiến triển nhanh đến như vậy. Nó phì cười rồi chạy nhanh
ra bến xe bus.
Bỗng, nó thấy một cái bóng đen lảng vảng gần bức tường cạnh nhà. Chiếc
bóng ấy mặc một chiếc áo sơ mi trắng, quần jean đen, mái tóc bồng bềnh
nhẹ bay, trên tay còn cầm một cái..hộp cơm nữa.
- Huy. Cậu làm gì ở đây vào giờ này? – Nó ngạc nhiên nhìn Huy rồi lại dán mắt vào chiếc cặp lồng trên tay cậu bạn.
- À..tớ đi tập thể dục, tiện thể ghé qua xem cậu dậy chưa thôi. Cậu là chúa muộn học mà. – Huy ấp úng giải thích.
- Tập thể dục mà cũng mang theo cả hộp cơm ư? Lại còn mặc luôn đồng phục nữa chứ. – Nó hỏi vặn lại.
- Ờ thì...thế thì đã sao nào. Tớ có mang ít đồ ăn mang tới cho cậu. Tớ
biết cậu sẽ vào bệnh viện sớm nên chắc là chưa ăn gì. Nên... Cầm lấy. –
Huy dúi cái hộp cơm vào tay nó, nói như ra lệnh.
- Ơ...
- Xe bus tới rồi, đi thôi.
- Đi đâu?
- Sao mà ngốc thế ko biết. Bệnh viện. Tớ sẽ đi cùng cậu, đề phòng trường hợp cậu đang “say” tớ vì tớ quá ga lăng dẫn đến hiện tượng đi lạc. hehe
- Chết tiệt. Ko thèm nói với cậu nữa. Đi cùng tớ thì cầm luôn đi.
Nó giơ 2 hộp cơm trước mặt Huy, đá mắt như nói rằng cậu-cầm-lấy-mau rồi
thong thả bước lên xe bus. Mặc kệ anh chàng đẹp trai đang ngơ ngần ngẩn
ngơ với hai hộp cơm to đùng.
...
- Mẹ ơi, mẹ dậy chưa? Con mang đồ ăn vào cho mẹ ăn sáng đây này. – Nó hí hửng bước vào phòng bệnh, miệng toe toét cười.
- Mẹ vừa dậy thôi. Huy cũng đến hả cháu?
- Vâng ạ. Bác thấy khoẻ hơn chưa?- Huy ngồi xuống cạnh giường trong khi Linh lúi cúi lấy đồ ăn ra.
- Khỏe lắm rồi cháu. Chiều bác có thể xuất viện rồi.
- Vậy thì hay quá. Chiều đi học về con sẽ qua đón mẹ.
- Thôi, mẹ tự về cũng được mà.
- Linh nói phải đấy bác, chiều cháu cũng sẽ qua đón bác luôn. – Huy cũng nhanh nhảu.
- Được rồi. – Bà Lan cười rồi đón lấy chén cháo từ tay con gái. – Hai con ăn luôn đi rồi còn đi học.
- Vâng ạ. Mẹ biết ko? Cái hộp cơm này là của Huy đấy. Cậu ấy nấu ko biết có ăn đc ko nữa. Có cần mua trước cho mẹ mấy viên thuốc đề phòng trước
ko mẹ? - Nó lén nhìn Huy cười thầm.
- Này, tớ nấu ngon hơn cậu là cái chắc.
- Còn lâu đi. Tớ mới là số một. – Nó lè lưỡi trêu Huy. - Mẹ nhờ!
- Được rồi được rồi, cả 2 đều nấu ngon cả. Ăn đi các con. – Bà Lan hối. Cả 3 cùng cười nói vui vẻ.
Ánh ban mai len qua hàng cây nhoài qua khe cửa như muốn chung vui cùng. Nụ cười thật đẹp biết bao!
***
- Buổi sáng là đẹp nhất. – Nó vươn vai hít thở bầu ko khí trong lành của buổi sớm.
- Tất nhiên rồi. Mà Linh này, dạo này...hình như cậu gầy đi nhiều đấy. – Huy lo lắng nhìn nó.
- Tớ...tớ đang giữ eo mà. Cậu thấy tớ thon thả hơn đúng ko nào? Vậy là tớ thành công rồi.
- Thôi đi. Cậu đừng giả vờ nữa. Quen cậu lâu như thế rồi chả nhẽ tớ ko
biết. Cậu đừng lo nghĩ nhều quá. Mà có chuyện gì xảy ra với cậu mà cậu
ko kể với tớ đúng ko?
- Có chuyện gì đâu.
- Ko đúng. Cậu đang nói dối. Nhìn thẳng vào tớ, nói đi.
Huy bất chợt nắm chặt vai nó.
- Đã bảo