Teya Salat
Nhật Ký Làm Mẹ Tuổi 17

Nhật Ký Làm Mẹ Tuổi 17

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323304

Bình chọn: 8.00/10/330 lượt.

Bốn chữ “Mình biết tất cả” không lẽ ám chỉ về điều này. Nếu cậu ta biết thì tại sao không đứng ra chịu trách nhiệm mà cứ âm thầm quan sát tôi như thế.

Tiết học cuối, tôi chẳng tiếp thu nổi chữ nào nữa. Trong đầu tôi giờ đây chỉ lảng vản cái hình xăm đó, Minh Long, Minh Phong và cái đêm định mệnh ấy.

Trống tan trường vang lên, tôi không đợi ai hết, đứng lên tức tốc đón xe taxi về nhà. Bước vào nhà, tôi thấy Minh Phong đang chơi đùa cùng dì. Tôi bế lấy thằng bé, tay mở điện thoại, so sánh giữa Minh Long và Minh Phong. Giống y như đúc. Từ đôi mắt, chiếc mũi đến cả cái mieengh. Không khác một li.

Tôi trao thằng bé lại cho dì, chạy lên phòng thay đồ. Tôi phải đi tìm sự thật. Năm phút sau, tôi bước xuống với bộ đồ si bó sát. Gương mặt được trang điểm để che đi sự non nớt của cái tuổi mười bảy.

“Con đi đâu thế?” Dì tôi hỏi.

“Con đi tìm sự thật! Con sắp tìm được ba của Minh Phong rồi!”

“Thật không? Vậy đi nhanh đi con!” Dì tôi hối thúc.

Chiếc taxi lao nhanh trên đường, nửa tiếng sau tôi có mặt tại quán bar nơi đã từng xoay chuyển định mệnh đời tôi. Tôi bước vào quán, tìm ngay quản lí.

“Chào cô, tôi có thể giúp gì cho cô?” Một chàng trai có dáng người cân đối, khuôn mặt ưa nhìn tiến đến hỏi tôi. Đó là quản lý của quán-anh Tùng.

“Em là bạn của Minh Thùy, anh biết chứ?”

“À, em là Phương Anh, lâu lắm rồi mới đến quán, sao có chuyện gì?”

“Anh còn nhớ sinh nhật của Minh Thùy vào 17/3 năm ngoái không?” Tôi hỏi.

“Nhớ, có gì không em?”

“Đêm hôm đó, có một cô gái mặc váy đỏ bị chuốc rượu, cô ấy là bạn tụi em, anh có biết ai là người chuốc rượu cô ấy không?” Tôi thấy anh ta trầm tư, đừng nói là không biết nha, hôm đó anh ngồi kế bàn tôi đó.

“Đó là Lộc Vũ, cậu ấy là người bỏ thuốc ngủ vào ly rượu của cô bạn đó!”

“Lộc Vũ?” Vậy không phải là Minh Long, chuyện gì vậy, rõ ràng đêm đó mình đâu nhìn lầm, không lẽ Lộc Vũ cũng có hình xăm?

“Ừ, Lộc Vũ bỏ thuốc vào ly rượu, khi cô gái đó uống vào và bắt đầu bị tác dụng của thuốc nên ngủ đi, lúc Lộc Vũ ẵm cô gái đó đi về phòng nghỉ thì bị một thanh niên đi cùng nhóm tụi em chặn lại. Cả hai đánh nhau ghê lắm, Lộc Vũ bị đánh nhập viện luôn. Quán anh bữa đó bị thiệt hại đáng kể.”

“Anh có biết thanh niên đó là ai không?”

“Anh không biết, cậu ta hôm đó mặc áo đen thì phải! Lúc này bảy giờ cậu ta thường lui tới quán lắm, cậu ta đi với Minh Thùy và một thanh niên khác.”

Nghe anh ta nói đến đó, không còn nghi ngờ gì nữa. Người qua đêm với tôi hôm đó là Minh Long. Tôi bắt đầu cảm thấy sốc và khó thở. Cậu ta biết tất cả, hôm đó cậu ta không say. Là cậu ta cố tình phá đi sự trong trắng của tôi. Giờ tôi nên vui hay nên hận cậu ta đây. Sự thật quá cay nghiệt, người tôi thầm yêu lại chính là người biến tôi thành đàn bà ở cái tuổi mười bảy này. Lòng tôi hiện tại đau lắm, cậu ta biết hết nhưng trốn tránh, để tôi chịu khổ một mình. Cậu ta còn biết đến hai từ trách nhiệm nữa hay không?



Tôi đi bộ về nhà cứ như cái xác không hồn, tôi muốn khóc lắm nhưng nước mắt tôi đã cạn từ lâu lắm rồi.

“Ầm” tôi va phải ai đó. Đầu óc choáng váng, tôi lật đật đứng lên xin lỗi.

“Phương Anh! Phương Anh, con không sao chứ?” tiếng nói quen lắm, tôi ngước nhìn, thì ra là mẹ. “Con làm sao vậy, sao con phờ phạc quá vậy?” Mẹ vuốt tóc tôi, sao ngay lúc này đây, tôi cảm thấy bà quá xa lạ.

“Mẹ đi đâu đây?” Cổ họng tôi khô khan, âm thanh phát ra cũng thật khó nghe.

“Mẹ đi shopping, con đi không?” Mẹ hỏi tôi. Nếu câu hỏi này phát ra từ một năm trước thì tôi sẽ hào hứng nhận lời ngay. Tôi nhẹ nhàng lắc đầu. Giờ tôi mệt lắm.

“Không, mẹ đi đi! Con về trước!” Nói rồi tôi lách người đi qua, hiện tại tôi chẳng muốn nói chuyện với ai cả.

Về đến nhà là chín giờ tối, tôi qua phòng bế Minh Phong về phòng tôi. Nó ngủ ngon lành mà chẳng hay biết gì. Tôi đặt nó lên giường, tôi ngồi kế bên, tay nhẹ nhàng vuốt tóc nó. Gương mặt Minh Phong khi ngủ thật bình yên. Nhưng gương mặt này đã gợi lên cho tôi niềm kí ức đêm đó.

“Mẹ sẽ quên đi nổi đau đó vì con! Bằng mọi giá, mẹ sẽ bắt Minh Long nhìn mặt con.” Tôi đứng lên, đi vào phòng tắm thay đồ. Hôm nay, khó khăn chỉ mới bắt đầu.

Sáng hôm sau, tôi đến trường vẫn với cái mặt lạnh tanh. Nhưng ngoài lạnh trong nóng, lòng tôi cứ như lửa đốt. Vừa bước đến khúc quẹo trên dãy D, tôi thấy Minh Long đang dựa vào lang can, cậu ta không đứng một mình. Mà là hai mình. Mình thứ hai là Thục Khuê, cô bé đó cứ níu lấy níu để cậu ta. Lòng tôi bỗng dưng khó chịu. Ghen hả? Ừ tôi ghen đấy.

Tôi hít thật sâu rồi bước đến, cố gắng làm lơ “bước qua nổi đau” nhưng một sức mạnh vô hình khiến tôi vừa đi đến ngay cậu ta thì đứng lại. Bị gì vậy trời? Không lẽ làm chuyện tình tay ba tại chỗ này chứ.

“Phương Anh, cậu ăn sáng chưa?” Cậu ta hỏi tôi.

“Chưa.” Tôi ăn rồi mà, sao tự nhiên lại trả lời chưa. Chắc điên mất.

“Vậy mình đi xuống căn tin ăn sán