
iác nồng đó đã giảm. “Em ổn không?” Cậu ta cầm ly nước lại cho tôi. Định cho tôi chết bằng nước à?
“Ổn, không sao, chỉ là sặc ớt!” Tôi cằm ly nước rồi uống tiếp. Cậu ta nhìn tôi mỉm cười, ấy, trong nước này có bỏ thuốc gì không vậy. “Anh có bỏ gì bậy bạ vào đây không?” Tôi hỏi.
“Không có!” Anh ta trả lời một cách dứt khoác.
“Tôi tin anh đấy, anh mà bỏ gì vào đây thì ngày mai đừng nhìn mặt tôi nữa đấy!” Tôi hâm dọa.
“Em ăn gì nữa không? Anh ra ngoài mua!”
“Phô mai que, trà sữa bánh flan, anh đi mua đi!” Tôi biết là làm khó cậu ta rồi, ở xung quanh đây thì kiếm đâu ra phô mai que và trà sữa bánh flan chứ. Tôi nói xong thì cậu ta đã mở cửa phòng bước ra. Cậu ta vừa đi được vài phút thì ngoài trời đổ mưa lớn, gió thổi cũng mạnh. Trong phòng thì Minh Phong lại khóc. Tôi chạy lại bế thằng bé lên.
“Nín đi con, nín đi con! Nín mẹ thương, con đói phải không? Để mẹ lấy sữa cho con uống! Đây rồi, ba đã pha sữa sẵn cho con rồi, nào ngoan, uống đi!” Tôi đưa bình sữa, thằng bé mút liên hồi, có lẽ là nó đói. Sau khi uống sữa xong mà thằng bé vẫn khóc, tôi phát hoảng lên, giờ thì làm gì.
“Ầu ơ ví dầu, cầu ván đóng đinh, cầu tre lắc lẻo ghập ghềnh khó đi, khó đi mẹ dắt con đi, con đi trường học mẹ đi trường đời, ầu ơ. Ầu ơ, gió đưa cây cải về trời…” Tôi phải hát đi hát lại mấy lần như vậy thằng bé mới chịu ngủ. Khi tôi khẳng định nó đã ngủ say thì mới nhẹ nhàng đặt nó xuống giường.
Còn Minh Long, sao đi giờ này chưa về, hơn nửa tiếng rồi, tôi lo lắng đứng ngồi không yên. Cậu đừng bị gì nha Long, tim tôi cứ thăt lên từng cơn khi nghĩ đến việc Long đang phải đội mưa đội gió. Tại tôi cả, tại tôi muốn chơi cậu ấy nên đã nghĩ ra cái trò này. Cậu mà bị gì thì sau này tôi không biết ăn nói sao với con mình.
Lòng tôi hiện giờ cứ như có lửa, lo lắng như vậy không có ích gì, tôi lấy điện thoại ra gọi cho cậu ta. Ba lần đầu còn đổ chuông nhưng không ai nghe máy. Những lần sau thì nghe giọng cô tổng đài duyên dáng “thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được…” Tôi cúp máy rồi gọi lại. Vẫn là câu nói đó. Tôi lo cho cậu ta muốn phát khóc lên được. Ngay giờ phút này tôi muốn chạy đi tìm cậu ta nhưng còn Minh Phong, nó còn quá nhỏ, lỡ nó muốn uống sữa hay bị đau gì thì sao. Cả hai người bọn họ đều là những người quan trọng đối với tôi, tôi không muốn họ xảy ra chuyện gì cả.
“Cạch” Tôi quay qua, cánh cửa phòng bật mở, là Minh Long. Cậu ta ướt sũng như con chuột lột. Cậu ta mỉm cười, giơ những thứ đang cằm trong tay lên.
“Anh mua được…”
“Anh đừng nói gì cả, là em không tốt, là em bắt anh đi mua đồ trong lúc mưa lớn, là em không tốt!” Tôi chạy lại ôm chầm lấy cậu ta mà khóc. Mặc dù quần áo cậu ta ướt hết nhưng tôi vẫn cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể cậu ta.
“Anh không sao, em đừng khóc!” Cậu ta nhẹ nhàng ôm lấy tôi, tay vuốt nhẹ mái tóc tôi.
“Em xin lỗi, anh mà xảy ra chuyện gì thì em không sống nổi đâu, anh quan trọng đối với em. Em yêu anh mà! Em xin lỗi!” Trong lúc bồng bột giải bày mà tôi đã lỡ miệng nói ra điều mà tôi giấu sâu trong tận đấy lòng bấy lâu nay.
“Anh cũng yêu em!” Khi cậu ta nói ra lời này tôi mới biết ban nãy mình đã nói điên khùng những gì. Ôi giời ơi! Nhưng lúc này, đối với tôi, điều đó không còn quan trọng, quan trọng là cậu ấy đã an toàn và lại quay về bên tôi- người con trai tôi thầm yêu.
Hôm nay là ngày Minh Phong xuất viện nhưng tôi và Minh Long phải đến trường nên tôi nhờ dì làm thủ tục xuất viện và đưa Minh Phong về nhà dùm.
Có lẽ hôm nay là một ngày mà tôi cảm thấy đẹp nhất, Minh Phong đã về nhà, tôi và Minh Long lại tay trong tay đến trường và đặc biệt hôm nay là ngày học cuối cùng để nghỉ Tết. Quá xá đã.
Tôi và cậu ta cùng nhau đi ăn sáng ở quán phở Hoàng vì quán đó bán rất ngon. Tô phở bán kính nhỏ xíu mà nó sâu kinh khủng. Ăn hoài không hết, tôi lại vẫn còn trong chế độ giảm cân nên ăn gì cũng phải chừng mực. Ăn được nửa tô thì tôi dùng ánh mắt đáng yêu nhìn Minh Long, cậu ta khá “hiểu” ý tôi. Gấp mấy miếng thịt bò bỏ qua cho tôi. Trời ơi, ánh mắt đó của tôi có nghĩa là ăn dùm chứ có ai xin thịt đâu. Tôi khóc thầm trong bụng.
“Anh ăn dùm em đi!” Tôi lại dùng ánh mắt đáng yêu lẫn đáng thương đó để năn nỉ cậu ta.
“Tại sao anh phải ăn dùm em?” Cậu ta hỏi lại tôi.
“Em no!” Tôi thành thật trả lời mong nhận được sự bao dung của cậu ta nhưng tôi đã lầm.
“Em có biết thức ăn rất quý hay không hả? Ở Châu Phi còn không có thức ăn để ăn đấy. Họ sẽ không có phở ăn như em đâu. Tốt nhất em hãy ráng mà ăn hết, đừng để anh bán em qua bên đó nhé!” Cậu ta dùng giọng điệu của một gia trưởng để dạy tôi. Nghĩ tôi sẽ sợ cậu à.
“Anh bán em qua đó làm gì? Em không biết tiếng Anh. Với lại em ăn không nổi là có lí do, em no rồi, em không ăn nổi nữa, anh ăn dùm em đi!” Tôi dùng giọng nũng nịu để năn nỉ, nghe nói con trai thì thích ngọt nên tôi dùng chiêu “mật ngọt chết ruồi” này. Nếu cậu ta không ăn giúp thì chắc không ph