
a. Mặt hướng về cô bé Thục Khuê mới vừa được “vớt” từ dưới nước lên. Tôi nở nụ cười nửa miệng với cô bé, trong cuộc sống, đôi lúc cần một chút thủ đoạn để đạt được thứ mình muốn. Xin lỗi em, vì con của chị nên chị phải làm như vậy thôi.
Minh Long bế tôi vào phòng y tế. Tôi nhìn con Minh Thùy nháy mắt một cái, nó cười lại. Từ khi nào mà tôi sống đầy thủ đoạn như thế chứ.
Vào phòng y tế, cậu ta nhờ cô Diệp đi đến tủ để đồ cá nhân của tôi và cậu ta để lấy dùm bộ đồ dự phòng. Cả hai giờ ướt mem, đi ra ngoài cũng ngại. Rất nhanh, Thục Khuê cũng được bế vào phòng y tế. Sáu mắt nhìn nhau trào máu mũi.
“Anh, em muốn nói chuyện riêng với Khuê!” Tôi lên tiếng.
“Được, vậy anh ra ngoài, có gì gọi anh!” Tôi gật đầu, đợi khi cậu ta đã khuất sau cánh cửa thì mới mở lời.
“Thế nào em gái?” Tôi nhìn qua giường của cô bé.
“Tôi không ngờ chị lại thủ đoạn hơn tôi nghĩ. Sẽ có một ngày anh Long ghê tởm con người của chị mà đến với tôi thôi!” Mạnh miệng lắm.
“Được, chị sẽ chờ ngày đó! Nhưng em nên nhớ rằng, vở kịch này chị là nữ chính, còn em, chỉ là nhân vật phản diện.” Tôi nhìn cô bé và nở một nụ cười dịu dàng.
Cánh cửa phòng mở ra, cô Diệp đưa bộ đồ cho tôi và mỉm cười.
“Hôm nay nhiều em cúp tiết đi bơi quá nha! Em đi thay đồ nhanh đi Phương Anh, nước thấm vào người là bệnh đấy!” Tôi gật đầu, đứng lên đi vào phòng thay đồ. Đồ dự phòng là quần áo thể dục nên mặc vào rất thoải mái.
Thay đồ xong thì tôi đi ngay, tính tôi không thích nấn ná lại lâu những chỗ có thể mang đến rắc rối cho bản thân. Tôi nhìn và mỉm cười với Thục Khuê lần cuối trước khi tôi bước ra khỏi căn phòng này.
Minh Long đã về lớp trước, tôi cũng lên lớp để đi ăn cùng trưa cùng Minh Thùy.
***
Ngồi ăn dưới căn tin mà miệng nó nói không ngớt, không mỏi miệng sao trời. Tôi thì mỏi lỗ tai rồi đấy.
“Mình không ngờ bồ chơi ván bài ngửa vậy luôn, xoay chuyển tình thế rất hoàn hảo, từ hung thủ chuyển thành người bị hại! Tuyệt!”
“Như vậy mới làm bạn với bồ được!” Tôi bật cười, nó cũng cười. Cả hai cùng cười nụ cười của kẻ chiến thắng. Cô bé Thục Khuê đó lợi dụng tiền của để làm càn thì tôi lợi dụng nhan sắc của chính mình để diễn tốt vở kịch này.
Tôi lấy nhan sắc thơ ngây mà trời ban để che mắt người đời. Chỉ cần thêm một chút thông minh, tôi có hàng tá lí do để khiến mình trở nên yếu đuối trong mắt người khác. Không phải tôi xấu xa nhưng đó là cách tôi tự vệ. Và tôi chỉ làm những điều như vậy khi có lợi cho bản thân và người thân của mình. Giống như chuyện hôm nay, tôi làm như vậy vì Minh Phong, còn ai tin hay nghĩ sao là quyền của họ. Tôi không bận tâm.
“Tối nay mình đi chơi thâu đêm đi!” Đang ăn thì Minh Thùy đề nghị.
“Thôi!” Tôi từ chối ngay, tôi không muốn quá khứ lại lập lại một lần nữa đâu.
“Sao vậy?”
“Không muốn đi!”
“Có Minh Long đấy, dù sao đi ở chỗ của mình mà, an toàn lắm, yên tâm đi!” Tôi im lặng do dự hồi lâu, nửa muốn đi, nửa không muốn. Con tôi mới vừa ra viện, tôi muốn dành nhiều thời gian ở bên cho nó hơn. “Bồ cho mình mượn điện thoại!” Tự nhiên con Thùy xin mượn điện thoại, tôi ngờ vực lắm nhưng cũng đưa.
Tôi thấy nó bấm bấm gì gì đó, nó đang gọi cho ai đó.
“Alo, dì ơi, con là bạn của Phương Anh, con muốn rủ Phương Anh đi dự tiêc thâu đêm của con tổ chức mà bạn ấy không đi, dì nói xem có buồn không?” Thiên địa, tiên sư con bạn, nó bấm vào số một là số dì tôi hiện lên, số ba mẹ tôi đã xóa rồi.
Nó đưa điện thoại cho tôi, con này, cưng sẽ chết với chế.
“Con nghe đây dì!”
“Con cứ đi đi!” Dì tôi lên tiếng. Sao, sao dì đứng về phe con Thùy?
“Nhưng còn…”
“Con yên tâm, dì sẽ chăm sóc Minh Phong cho con, con cứ đi đi. Con muốn chăm sóc Minh Phong thì con còn cả đời để làm việc đó. Nhưng đi chơi với bạn bè thì khác,bây giờ là năm cuối rồi đấy. Con phải biết việc nào nên làm trước, việc nào nên làm sau. Vậy đi, chiều nay ra cổng dì sẽ cho người đem quần áo cho con!” Dì làm cho một tràn mà tôi không chen lời vào được.
“Dạ” Tôi cuối cùng phải nghe lời dì. Con Thùy thì đắc ý lắm, thắng được tôi rồi mà. Nể nó là bạn đó giờ nên bỏ qua.
Tôi ăn thật lẹ hết phần thức ăn còn lại trong khay rồi bỏ đi lên lớp, mặc xác con Thùy ngồi nhơi. Tôi lên lớp nhưng không vào, tôi đứng ngay lang can nhìn ra vườn trường.
“Sao em đứng đây!” Giọng nói của cậu ta vang lên sau lưng tôi, chỉ có cậu ta mới có tư cách đứng ôm tôi từ phía sau.
“Không có gì, buông em ra đi anh, đây là trường học, lỡ ai thấy thì làm sao?” Đúng vậy, lỡ ai thấy thì sao.
“Kệ họ!” Cậu ta cứ vậy, ngang ngược đến tột đỉnh.
“Á, tôi không thấy gì hết!” Giọng con Minh Thùy hét lên, tôi nói rồi mà, lỡ ai thấy thì sao? Tôi đẩy Minh Long ra, cậu ta cũng buông tôi ra. Con Thùy thì chạy cái vèo vào lớp. Tôi đi theo nó vào lớp. “Bồ không thể làm như vậy được!” Con này sản rồi.
“Làm gì? Mình có làm gì đâu!”