Nhị Thiếu Gia, Xin Anh Cách Xa Tôi Một Mét

Nhị Thiếu Gia, Xin Anh Cách Xa Tôi Một Mét

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 322852

Bình chọn: 8.5.00/10/285 lượt.

Con đi..."

Triệu phu nhân nhếch khóe miệng:

"Tiểu Uyển không ở một mình nữa, nó đang ở cùng với hôn phu, con có sang ở không?"

Kì Hân trợn mắt, há mồm. Sau đó lại thay đổi thái độ:

"Mẹ gạt con chứ gì! NYC (Cách gọi của 2 bạn ý mà :v) có nói gì với con đâu..."

Bà Triệu Nguyệt vỗ vỗ trán:

"Nha đầu này, mẹ gạt con làm gì chứ? Nó đang ở cùng với hôn phu!"

Cô phùng mang trợn mắt, gào ầm ĩ:

"Là ai, là ai cướp NYC của ta??"

"Bảo bối, con bây giờ ra khỏi nhà cũng chẳng còn chỗ dung thân! Ngoan ngoãn đi~~"

Kì Hân không cam chịu cắn môi:

"Còn có Phương Ly!"

"Con bé bị đưa ra nuowcs ngoài ở cùng với anh nó rồi!"

"..."

Mặt cô hiện lên ba vạch đen. Cuối cùng đành phải theo mẹ đến nhà chồng...

============

Duy Khánh ngồi vắt chân lên bàn, chăm chú suy nghĩ một số việc.

Tiếng chuông cửa vang lên, anh ra mở cửa.

"Con rể tương lai!" Triệu phu nhân ở đằng sau cánh cửa tươi cười. Đằng sau bà còn có Kì Hân.

"Mẹ, mẹ vào uống nước!"

"Không không, mẹ chỉ đến giao bảo bối lại cho con thôi... Bảo bối ~ Chơi vui vẻ!~~"

Bà nói xong lên ô tô đi mất hút.

Chiếc xa vừa đi khuất, Duy Khánh đã mặt lạnh như tiền ra lệnh:

"Cô, mau vào nhà!"

Kì Hân không nói không rằng xách một vali to đùng vào nhà.

Hơ hơ... Anh a có được tính là người hai mặt không?...

============




Chương 6: Ngoan ngoãn làm vị hôn phu

3 năm sau tôi cưới cô!...





=========

Nhiệt độ căn phòng như được giảm xuống mức thấp nhất...

Duy Khánh dán chặt ánh mắt trên người cô. Kì Hân không quen, quay mặt đi nơi khác.

" Từ giờ cô sẽ ở đây!" Giọng nói của anh mang đầy sự bá đạo cùng ngang ngược.

Anh ta nghĩ cái gì vậy? Đàu óc ngập nước sao? Cô đâu phải ôsin của anh ta, 

tại sao phải nghe lời?

Trong lòng Kì Hân thầm chửi rủa cùng phỉ nhổ nhưng vẫn lên tiếng:

" Được, tôi ở đây."

Anh hài lòng nhìn cô, bỏ lại một câu trước khi đứng dậy:

" Ngoan ngoãn làm vị hôn phu của tôi trong 3 năm cho tốt. 3 năm sau tôi cưới cô!"

Ô... 3 năm sau cưới cô? Còn nói làm vị hôn phu cho tốt?

Anh ta thật buồn cười! 

Anh đang định đi lên cầu thang thì cô gọi anh lại;

" Trần thiếu gia, anh có thể đáp ứng 3 nguyện vọng của tôi không?"

Anh quay mặt lại nhìn cô, tỏ ý "cô nói đi". Kì Hân trong lòng mắng anh ta tại sao lại kiêu ngạo như thế, cười:

" Thứ nhất, cách xa tôi... một mét..." Cô quan sát mặt Duy Khánh, khong thấy có gì thay đổi liền nói tiếp:

" Thứ hai, sau mười một giờ đêm không được gõ cửa hay vào phòng tôi, cũng không được mang phụ nữ hay đàn ông về nhà..."

Mặt Duy Khánh đen lại. Cô đang nói "đàn ông"? Bảo anh giới tính không bình thường?

"Thứ ba, chuyện của tôi giao tiếp với ai anh không cần quản! Tôi cũng sẽ không bận tâm đến chuyện của anh!"

Duy Khánh suy nghĩ một lát rồi gật đầu. Chẳng phải chỉ là hôn nhân thương mại hay sao? Không cần để tâm nhiều tới cô!

============




Chương 7: Ở nhà mới

 Chương 7: Ở nhà mới

Cô chửi đến mười tám đời tổ tiên nhà anh ta...





=================

Kì Hân tắm xong liền trèo lên giường, cẩn thận khóa cửa lại.

Cô lăn qua lăn lại ra sao cũng không ngủ được, nằm chửi tên Trần thiếu gia kia:

" Thật đáng ghét. Thì ra hôm đó đều là đóng kịch! Đóng cũng thật xuất sắc đi!"

" Quả là kiêu ngạo! Anh nghĩ mình là ai? Là ai chứ? Đồ mặt ngựa thối tha! Bản cô nương đây bây giờ còn phải nhịn, nhưng sau này tuyệt đối không tha cho anh! Làm vị hôn phu 3 năm? Được! Ta đợi! Sau đó kết hôn? Được! Kết hôn xong liền ly hôn! Vẹn cả đôi đường!..."

Cô nằm đó chửi bới lọan xạ, không biết ở cạnh phòng mình, có một người sắc mặt vô cùng u ám. Anh nhìn vào tường như muốn đâm thủng tường, xuyên qua đó trừng trị tên nha đầu thối không biết phải trái kia!

Tại sao anh lại nghe được?

Đây vốn dĩ là phòng không cách âm! Mọi âm thanh từ bên kia đều có thể truyền qua bên này. Mọi đông tĩnh của cô, anh đều có thế biết.

Kì Hân vẫn vô cùng ngây thơ, vắt chân lên chửi đến mười tám đới tổ tiên nhà anh ta, chửi cho đến khi bõ tức thì chuông điện thoại vang lên...

Cô nhìn thấy tên trên màn hình, lòng nhảy nhót loạn xạ. Anh ngồi bên phòng kia cũng có thể nghe thấy...

" Alo..." Cô nhấc máy, lập ức từ đầu dây bên kia truyền đến giọng nói ấm áp như ánh mặt trời. Cô nhắm mắt cũng có thể tuưởng tượng anh lúc đó như thế nào.

" Minh, sao lại gọi cho em vậy?" Giọng nói cô dịu dàng như nước, giống như mèo con được cưng chiều.

" Không sao... Bảo bối, em có khỏe không vậy?"

" Em rất khỏe, cũng rất nhớ anh! Bao giờ anh về nước?"

Minh bật cười:


pacman, rainbows, and roller s