Snack's 1967
Nhị Tiểu Thư Em Sẽ Thuộc Về Ta

Nhị Tiểu Thư Em Sẽ Thuộc Về Ta

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3212641

Bình chọn: 8.00/10/1264 lượt.

n và thằng nhãi Tuấn Khôi có kết quả. Con thấy đó, ông ta đã bỏ rơi
mẹ con chúng ta như thế nào, chúng ta nhất định phải trả thù. - Tố Uyên
đáp.

- Vì sao trước đây mẹ nói khác, vì sao mẹ lại làm như vậy. - Tố
Tố đau lòng khóc thét, vì sao mẹ cô lại đẩy cô vào tình cảnh này chứ,
lại yêu chính ruột thịt của mình.

- Vì vậy, cứ theo kế hoạch mà làm. Con và hắn ta mãi mãi không có kết quả tốt. - Tố Uyên lạnh lùng nói.

Tiếng xe dừng phía trước cổng nhà kho, Tuấn Khôi bước xuống xe. Vì vết thương chưa lành hẵn nên anh vẫn còn hơi choáng váng. Anh bước vào bên trong
nhà kho, liền bị vài tên đàn em của Tố Tố lao đến đưa vào bên trong.

Tuấn Khôi nhìn thấy Tố Tố bị trói, nước mắt giàn giụa liền nghĩ rằng cô quá sợ hãi. Nhìn về phí người đàn ông kia liền nói.

- Tôi đến rồi, mau thả người đi. - Tuấn Khôi nói.

- Vội gì, cô gái kia chắc chắn phải thả đi rồi.

- Cac3 người cần gì?

- Bọn ta là cần mạng sống của nhà họ Trần các người. - Tố Uyên từ bên trong ló mặt ra ngoài.

Tuấn Khôi nhìn thấy gương mặt thân quen liền thốt lên.

- Là người sao?

- Ngạc nhiên lắm sao. - Đi đến bên Tố Tố cới trói. - Chính là người mà mày yêu thương lừa gạt mày đến đây.

Tuấn Khôi nhìn Tố Tố liền hỏi:” Em lừa tôi sao?”

Tố Tố khóc ngất, không biết phải nói gì.

- Haha, mau trói lại cho tao. - Tố Uyên lớn tiếng ra lệnh.

Bọn đàn em đi tới phía Tuấn Khôi muốn trói anh lại, Tuấn Khôi ra sức đánh
trả hạ gục từng lên. Nhưng vì trong người còn chưa khoẻ, lại địch quá
đông Tuấn Khôi đành gục xuống mà bị bọn chúng trói lại.

Tố Tố xót xa
nhìn Tuấn Khôi, nhưng không phải chính vì mẹ con của anh, mà người đàn
ông kia ruồng bỏ mẹ con cô sao? Nhưng mà.... trong lòng có một chút yêu
thương, nhớ lại cách anh đối tối với cô, liền cảm động trong lòng.



Tại sân bay, Ken nhận được thông báo rằng Rose có mặt trong chuyến bay gặp tai nạn vừa rồi, lại trong camera ghi hình lại được hình ảnh cô kéo valy qua đường kiềm soát vé mà lên máy bay. Ken như chết đứng trước thông tin trên, cả đời anh vì con gái mà sống, tình yêu thương dành
trọn cho Rose, vì sao trời nỡ mang con gái của anh đi như vậy. Ken ngồi
ngây ra trong sân bay đông người qua lại, không còn nhìn thấy gì xung
quanh.

- Bác trai, bác đã hỏi kết quả từ sân bay chưa? - Thiên Bảo nghe tin liền chạy đến sân bay dò hỏi, lại gặp Ken đang ngồi
trên làn ghế.

Ken nhìn Thiên Bảo, không biết phải nói câu gì. Trong lòng đau thắt lại, lắc đầu mà nói:” Rose, Rose ở trên chuyến bay đó.”

Thiên Bảo sửng sốt, trên đường lái xe tới nơi này. Mặc dù anh biết thời gian
chuyến bay mà Rose lên và chuyến bay đăng trên báo trùng khớp nhưng anh
luôn hy vọng đó chỉ là trùng hợp giờ bay, không ngờ Rose xinh đẹp hiền
lành lại ra đi như vậy. Đôi chân Thiên Bảo cũng đứng không vững, ngồi
xuống chiếc ghế bên cạnh Ken.

- Đáng ra, ta không nên cho con
bé đi… nếu không phài vì nhìn thấy con bé quá đau buồn ta đã nhất quyết
giữ nó ở lại. - Ken ôm đầu nói, không thể nào tin sự thật đau lòng này.

- Nếu không vì nó, nếu nó không làm em ấy đau lòng như vậy có lẽ Rose đã sống vui vẻ nơi này. - Thiên Bảo nắm chặt đôi tay lại.

- Nó, ý con nói là ai? - Ken thắc mắc, anh biết Rose buồn vì chuyện tình
cảm nhưng không biết người nào lại khiến con gái anh đau lòng như vậy.
Chuyện tình cảm của bọn trẻ, anh không tiện tò mò.

- Là Trần
Tuấn Khôi, Rose thích nó nhưng mà từ khi trờ về nó lại trở nên lạnh lùng với cô ấy, lại có thêm người phụ nữ khác bên cạnh. Điều đó khiến Rose
vô củng đau lòng, cô ấy là vì thằng đó mà phải chết. - Thiên Bảo trong
lòng bừng lên cơn lửa giận.

Ken cũng không bất ngờ, tinh cảm
tốt đẹp của hai đứa trẻ đó từ trước vẫn rất được mọi người ủng hộ. Chỉ
là trước kia cô luôn khẳng định không hề có tình cảm gì với Tuấn Khôi
mà, hôm nay lại nghe Thiên Bảo nói là vì Tuấn Khôi mà đau lòng, Ken có
chút bất an. Ken vỗ vai Thiên Bảo mà nói:

- Cũng không trách
được Tuấn Khôi, vì con gái ta sống quá tình cảm rồi. - Ken lắc đầu, hiện tại phải đợi đội tìm kiếm để mang thi thể con gái về chôn cất.

- Bác trai, đừng quá đau buồn. - Thiên Bảo nhìn nét mặt đau lòng tột cùng của Ken liền nói.

- Được rồi, chúng ta phải đợi thông tin chính xác bên kia. Con cũng nên nghỉ ngơi một chút, cũng đừng vì Rose mà quá đau buồn.

Thiên Bảo từ biệt Ken đi ra xe, phóng thằng về hướng bệnh viện. Anh muốn tìm
con người lạnh lùng kia, chính hắn đã khiến cô gái trong lòng anh đau
khổ đến mức ra đi, và đã ra đi mãi mãi. Còn Trần Tuấn Khôi nó, vẫn ung
dung ở đó cùng cô gái mà nó chọn vui vẻ hạnh phúc trong khi Rose lạnh
lẽo cô đơn.

Thiên Bảo đi vào bên trong bệnh viện, gương lạnh
đằng đằng sát khí bật tung cửa phòng Tuấn Khôi nhưng trong phòng hiện
không có ai bên trong. Thiên Bảo gọi cho Tuấn Khôi nhưng không liên lạc
được, chuyện này cũng không thể kinh động đến người lớn, anh quay ra xe
chạy thẳng đến biệ