Nhị Tiểu Thư Em Sẽ Thuộc Về Ta

Nhị Tiểu Thư Em Sẽ Thuộc Về Ta

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3211853

Bình chọn: 7.00/10/1185 lượt.

ăm của mình.

- Vâng, là không quên biết. - Bọn chúng
hiểu chyện nên không dám nhận quen biết nữa, nhưng vẫn từ phía sau khoá
tay bọn người gây khó dễ cho Thiên Bảo.

Thiên Bảo mỉm cười, lấy chiếc nón màu đen tiếp tục đôi lên đầu rồi lảng lặng bỏ ra ngoài.

Chiếc xe Thiên Bảo phóng nhanh đến địa chỉ trong tin nhắn được gửi tới.

Tiếng chuông cửa lúc gần đêm vang lên, Anh Thư đang chuẩn bị đi ngủ thì cảm
thấy vô cùng ngạc nhiên không hiểu giờ này lại có ai đến tìm sao. Không
lẽ Hoàng Quân lại cho người mang hoa đến giờ này, vì anh ấy rất hay làm
cho cô bất ngờ.

- Để em mở cửa cho. - Anh Thư thấy chị Châu cũng đang định ra mở cửa thì nói.

Cánh cửa đuọc mở ra, một người đàn ông mặc một chiếc áo khoác màu đen, đội
chiếc nón đen che nửa gương mặt nhanh chóng bước vào mặc cho Anh Thư
chưa kịp nhận diện.

- Á, anh là ai. - Anh Thư hỏi.

Thiên Bảo không trả lời lấy tay che miệng Anh Thư lại mà nói:” Đừng để chị Châu biết, đi theo tôi.”

Anh Thư chưa kịp phản kháng thì đã bị Thiên Bảo kéo đi ra khỏi cửa.

- Anh… muốn gì. - Anh Thư phản kháng nhưng bàn tay Thiên Bảo đã nắm chặt tay cô.

- Muốn cô im lặng và đi theo tôi, cô càng phản kháng người ngoài càng để ý dòm ngó. Như vậy chúng ta sẽ nhanh chóng được lên báo.

Anh
Thư nghe xong thì cũng im lặng, cô biết một khi người đàn ông này muốn
thì anh ta sẽ dùng mọi cách đạt được mặc dù cô phản kháng cũng chỉ biết
chịu thua.

Thiên Bão lái xe đưa Anh Thư đến một nơi vắng vẻ,
hai bên là những hàng cây dài lâu lâu mới nhìn thấy nhà. Ánh đèn trải
dài trên con đường, một chút chíu vào gương mặt hai người. Lần này cô
nhìn thấy rõ gương mặt anh hơn, Anh Thư nhìn thấy vệt máu ở bờ môi chưa
kịp khô liền khẽ quan tâm.

- Anh bị thương sao?

- Không.

- Miệng anh vẫn còn vệt máu.

- Không quan trọng.

Anh Thư muốn xem chính xác vết thương kia có quá sâu hay không nên đưa bàn
tay lên vết thương kia. Thiên Bảo quay lại thì bàn tay đã chạm vào miệng vết thương, anh khẽ nhíu mày nhưng đôi mắt vẫn nhìn thẳng vào đôi mắt
Anh Thư.

- Tôi nhớ em.

Anh Thư không đáp, ánh mắt
nhìn Thiên Bảo như muốn bù đắp những thời gian tránh mắt, cô cũng rất
nhớ anh, quả thật rất nhờ nhưng làm sao có thể nói ra, chỉ sợ một lần
nữa bị anh rủ bỏ.

- Anh tìm tôi để nói điều đó sao? - Anh Thư vẫn nhìn sâu vào mắt Thiên Bảo.

- Tôi còn muốn làm một việc.

- Việc gì? - Anh Thư tò mò.

Thiên Bảo dùng tay ôm Anh Thư về phía mình, đặt bờ môi mình vào bờ môi cô.

Anh Thư khẽ giật mình, nhưng rồi khẽ nhắm mắt lại đón nhận, hai dòng lệ tuông rơi….

Nụ hôn nhẹ nhàng, có vị đắng của tình yêu, vị mặn của nước mắt và máu.

Anh Thư khẽ ước, giá như thời gian dừng lại nơi này. Nơi mà anh và cô không còn điều gì phải che giấu nỗi



- Vì sao anh lại làm như vậy? - Anh Thư ngồi trên xe Thiên Bảo mà hỏi, ánh mắt buồn lặng hướng về phía trước.

Thiên Bảo im lặng không đáp, bên ngoài sương mú che phủ cả đoạn đường dài
vắng lặng. Tâm trạng anh lại cảm thấy có chút vị ngọt nơi bờ môi kia,
Thiên Bảo không cầm lòng mà hôn Anh Thư, hiện tại lại không biết vì sao
mình lại hành đồng với cô như vậy. Lí trí anh luôn xác định người anh
yêu là Rose, nhưng trái tim lại loạn nhịp trước Anh Thư.

- Anh thật lạ, tôi đã chạy trốn khỏi tầm mắt của anh, chạy trốn trong vết
thương lòng không dứt. Anh lại đến tìm tôi, bắt ép tôi phải đi theo anh, và bỗng dưng lại hôn tôi… hiện tại trong lòng anh đang nghĩ gì tôi cũng không thề đoán được. Nhưng có lẽ là anh vẫn không yêu tôi, chúng ta từ
nay không nên gặp mặt nữa, hy vọng anh đừng cư xữ như hôm nay nữa. - Anh Thư nói xong, không đợi Thiên Bảo đáp liền mở cửa xe muốn đi xuống.

- Tôi đưa em về. - Thiên Bảo nắm lấy bàn tay Anh Thư kéo lại.

- Không cần đâu, hiện tại tôi không muốn nhìn thấy anh nữa. - Anh Thư quay mặt lại lắc đầu.

- Em ghét tôi sao?

- Không, tôi chưa bao giờ ghét anh mà ngược lại là tôi chưa bao giờ ngừng nghĩ về anh. Nhưng… bắt đầu từ bây giờ tôi sẽ ngừng lại mọi thứ, không
yêu anh nữa, không nhớ đến anh nữa. Thiên Bảo, nếu anh đã không thể yêu
tôi, xin anh đừng khiến tôi yêu anh hơn nữa. - Anh Thư kéo tay mình ra
khỏi tay Thiên Bảo mà nói.

Thiên Bảo không biết đáp lời Anh
Thư thế nào để khiến cô bớt đau thương, chỉ biết lẳng lặng ngồi nhìn cô
bước xuống xe. Bóng dáng Anh Thư cô đơn đi trong sương mù, đèn đường
chiếu chiếc bóng kia xuống mặt đất càng hiển thị được sự cô đơn trong
trái tim cô. Cô cứ thế mà đi về phía trước, nước mắt tự lúc nào đã tuông rơi trên gương mặt đáng yêu kia. Anh là người cô đặt vào trong trái
tim, nhưng chính anh lại khiến cô bị tổn thương như vậy.

Thiên Bảo ngồi bên trong xe, nhìn theo Anh Thư đang bước đi trên đường mà
lòng nặng trĩu. Là anh nhớ cô, là anh muốn hôn vào bờ môi kia nhưng anh
lại không dám nhìn nhận rằng anh đã yêu cô.

- Alo!


Duck hunt