
May có hơn gì người khác mà lớn giọng như vậy, ít nhất
ông ấy còn mang tao về nhà, còn mày có lẽ bị bỏ bê đến mức phải lết xác
đên đây tìm sao?
- Hừ! Bà nghĩ ai cũng thấm kém như bà sao? Tôi không phải là tình nhân của ông ấy.
- Vậy mày là gì, mà dám lớn giọng ở đây.
- Tôi là Rose, con gái của baba Ken. - Rose hùng hổ nói.
- Hahahaha, mày nghĩ tao không có mắt à. Rose tiểu thư đã kết hôn cùng
Trần thiếu gia và đang sống tại nhà họ Trần. Cô ấy là một tiểu thư khuê
các và vô cùng xinh đẹp, còn mày hahaha, cũng không đến nỗi tệ, nhưng
mày tự xưng chính mày là Rose, chỉ là một câu truyện cười không hay chút nào.
Rose không biết phải đáp thế nào đây, quả thật cô không có gì để chứng minh cô chính là Rose.
- Kim Loan, có chuyện gì mà mọi người ở nơi này đông như vậy? - Ken thấy mọi người ồn ào thì từ trong phòng đọc sách bước ra.
- Ken à, không có chuyện gì đâu, em có thể giải quyết được. - Người phụ nữ quay đầu lại lên tiếng.
- Baba, là con đây… con là Rose đây… baba ơi .- Rose nhìn thấy Ken, bao
nhiêu thương nhớ vỡ oà, cô chỉ muốn được ông ôm vào lòng cưng nựng như
ngày xưa.
- Rose sao? - Ken nhìn Rose đầy vẻ khó hiểu. - Cô
không phải là người phá đám cưới của Rose, rồi tự nhận mình là con gái
tôi sao. - KEn bước tới gần Rose hơn. - Vì sao cô lại làm như vậy, mục
đích là gì hả?
- Baba, ai không tin con con mặc kệ, nhưng từ
bé con đã lớn lên bên cạnh người, người phải tin con chứ. Con rất nhớ
người, baba Ken ơi, vì sao baba lại thay hết người làm thân quen trong
nhà, lại đón bà ta về. Mẹ Pi của con nhìn thấy, baba không sợ mẹ Pi buồn sao, huhuhu mẹ Pi ơi, mẹ Rin và baba đều không tin con, con có nên về
bên cạnh mẹ hay không. - Rose ôm lấy Ken mà khóc lớn.
Từ phía sau Ken, Rose không còn nhìn thấy bàn thờ của mẹ Pi, cô hoảng hốt đầy Ken ra khỏi người, đôi mắt ánh lên sự giận dữ.
- Di ảnh của mẹ tôi đâu, bàn thờ mẹ tôi đâu. - Rose liếc nhìn người phụ nữ kia. - Có phải chính bà đã đưa nó đi.
Ken khó hiểu, nhìn sang hướng di ảnh của Pi, nơi bàn thờ và di ảnh của Pi đã biến mất, thay vào đó là một bộ salon sang trọng.
- Kim Loan, cô đã làm cái gì hả, ai cho phép cô động vào hả. - Ken nói.
- Ken, em… em nhờ một thầy phong thuỷ về xem… ông ấy nói bàn thờ để nơi
đó rất là không hợp, khiến mọi chuyện trong gia đình xào xáo, chuyện làm ăn không phát triển nên em đã dời đi ra phía nhà sau. Em… chỉ muốn tốt
cho anh mà thôi, em xin lỗi, huhu.
Rose nghe xong chạy ngay về phía nhà sau, cô nhìn thấy di ảnh của mẹ Pi đang nằm trên chiếc bàn thờ bám đầy bụi vì không ai chăm sóc. Rose đau lòn đến mức chỉ biết khóc
lớn, cô đã xa nơi này quá lâu rồi sao, để không ai chăm sóc người mẹ đã
sinh ra cô.
Rose ôm di ảnh của Pi, quỳ xuống dưới chân bàn thờ mà khóc.
- Mẹ, con xin lỗi.... con đã về muộn… để mẹ bị bọn họ ức hiếp rồi.
Rose nhìn về phía Ken.
- Baba, người… vì sao lại đưa người phụ nữ kia về nơi này.
- Cô gái, cô đang đóng kịch sao. Chuyện gia đình tôi, tôi tự giải quyết,
cô nên rời khỏi đây trước khi tôi cho người mời cô đi. - Ken tức giận
nói, cô ta là ai mà lại nói với anh với giọng điêu đầy oán trách như
vậy.
- Con...
- Mau biến đi, nơi này không đón chào cô. - Người phụ nữ kia được nước nói thêm, giọng điệu kênh kiệu.
Rose trên tay vẫn ôm di ảnh của mẹ cô, nước mắt tràn ra bờ mi ướt đẫm. Rose
đặt di ảnh lên phía trên bàn thờ, đôi môi khẽ cười. Rose dùng áo lau
sạch vết bụi bẩn trên ảnh, khẽ nói:” Mẹ, con đi theo mẹ, con nhất định
tin rằng mẹ nhận ra con, phải không?”
Rose nhìn ảnh Pi, nụ cười hiền của Pi vẫn trên bức ảnh, Rose rời khỏi biệt thự Pham gia.
- Cô gái, vali của cô. - Một người hầu chạy theo sau.
- Làm ơn, vứt hết hộ tôi. - Rose quay đầu nói xong, tiếp tục bước đi.
Ken quay về phòng đọc sách của mình, anh không thể nào quên được hình ảnh
con bé đó ôm di ảnh của Pi mà khóc. Còn câu nói cuối cùng trước khi đi
của con bé ấy, khiến lòng Ken như lửa đốt.
Ken không suy nghĩ nhiều nữa, đóng quyển sách đang đọc dỡ mà chạy ra khỏi biệt thự.
***************************
Minh Trí nghe tiếng súng bên trong thì nhanh chóng cùng mọi người chạy vào.
Bên trong là Tố Uyên vẫn đang ngồi trên ghế, Trương Luật lại nằm trên
vũng máu tươi.
- Cô đã giết hắn sao? - Minh Trí kinh ngạc.
- Haha, đã hết giá trị lợi dụng lại còn muốn giết tôi sao. Tôi thừa biết
hắn ta không nỡ ra tay với tôi, nên tôi đã nhanh tay hơn một chút.
- Tố Uyên, cô thật nhẫn tâm, hắn ta ít nhiều với cô cũng là một tình cảm
chân thành. Nay cô lại giết hắn không một chút thương tiếc sao? - Minh
Trí nói.
- Nói về phương diện tình cảm, chẳng phải tôi và anh
trước kia cũng đã yêu nhau sâu nặng sao, cũng chẳng phải anh đã bỏ tôi
đi theo con đàn bà kia sao. Tình cảm sao, giả tạo… tất cả chỉ là lừa dối mà thôi.
- Cô là vì chuyện đó mà ôm hận sao? - Min