XtGem Forum catalog
Nhị Tiểu Thư Em Sẽ Thuộc Về Ta

Nhị Tiểu Thư Em Sẽ Thuộc Về Ta

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3211203

Bình chọn: 10.00/10/1120 lượt.

h Trí ngán ngẩm.

- Tôi hận mình không thể giết được anh và con đàn bà kia. Các người có
chết cũng phải chết trong đau đớn, haha, anh không biết sao Minh Trí,
mọi thứ mà cô ta có được đáng ra phải là của tôi, vì sao tôi phải yêu
hắn ta chứ, người tôi muốn kết hôn là anh, mọi thứ đều không được như ý
của tôi, hắn ta bám theo tôi thì tôi sẽ sử dụng như một nước cờ của
mình, hắn ta tự mình lao vào và phải nhận kết quả như hôm nay.

- Cô vẫn như ngày nào, tàn độc và nhẫn tâm. - Minh Trí nói xong, đứng
lên. - Mọi người rút thôi, hãy để họ tự mình giải quyết. - Nhìn xuống
Trương Luật đang nằm. - Có lẽ anh đã nghe những gì cô ta nói rồi, tôi
tin là một người đàn ông sẽ không bị chữ tình làm quá mù quáng.

Minh Trí, Trần Hậu và mọi người đi ra khỏi căn nhà gỗ nhỏ, Tố Uyên không
hiểu chuyện gì, chẳng phải một phát cô đã bắn vào tim hắn rồi, Minh Trí
còn nói điều đó là điều gì.

- Thiếu gia, anh nghĩ họ có cùng nhau bỏ trốn hay không? - Trần Hậu không an tâm mà nói.

- Nếu cậu nghe người cậu yêu thương thật lòng nói ra những câu đó, cậu sẽ thế nào?

Trần Hậu im lặng hiểu ý Minh Trí.

Trương Luật đứng dậy, nhìn Tố Uyên bằng đôi mắt căn hờn.

- Không ngờ, cô lại đối với tôi như vậy. Cô không yêu tôi, tôi có thể bỏ
qua, cô lợi dụng tôi tôi cũng có thể không truy cứu. Nhưng tôi thật
không ngờ cô có thể nhẫn tâm giết tôi không một chút thương tiếc như
vậy.

- Anh… vì sao chưa chết.

- Trần Minh Trí đã đưa tôi bộ áo chóng đạn này, máu này cũng chỉ là máu giả mà thôi. Không ngờ anh ta thật hiểu tâm địa của cô như vậy.

- Đúng, tôi giết anh một lần không được, lần này tôi không tin không giết được anh. - Tố
Uyên đưa súng nhắm về phía đầu Trương Luật nhanh chóng bóp cò.

*****************

- Nhưng liệu hắn ta có dám ra tay hay không, hay một lần nữa để Tố Uyên ra tay trước. - Trần Hậu lo lắng hỏi.

- Tôi cũng đã nghĩ đến chuyện đó, nên bên trong khẩu súng của cô ta, tôi
chỉ để lại một viên đạn.- Minh Trí khẽ nói, ánh mắt không một chút biểu
cảm, lạnh như băng.

*******************

- Một lần
nữa, cô lại muốn giết tôi. - Trương Luật thật sự không nỡ ra tay, nhưng
một lần nữa người phụ nữ anh yêu lại muốn giết anh như vậy, thật sự
không thể tha thứ.

Tố Uyên lần này sợ đến xanh mặt, vì sao súng lại không còn đạn chứ.

- Đoàng. - Tiếng súng thứ hai phát ra trong căn nhà gỗ.

*************

- Chúng ta có nên quay lại xem xét tình hình hay không, thiếu gia? - Trần Hậu nghe tiếng súng liền nói.

- Nhanh chóng rời khỏi nơi này trước khi cảnh sát tới. - Minh Trí nói.

- Ai báo cảnh sát ư? - Trần Hậu hỏi.

- Nghe tiếng bom nổ, sẽ tự tìm đến?

- Bom ư? - Trần Hậu ngạc nhiên.

Chưa kịp nói hết câu.

- Đoàng. - Một tiếng súng vang lên.

- Ùm! Ầm…. - Sau đó là tiếng nổ lớn.

Căn nhà gỗ nổ tung, lửa thiêu đốt mọi tội ác.

- Vì sao anh biết có bom? - Trần Hậu kinh ngạc nói.

- Anh có nhìn thấy những thùng gỗ bên cạnh góc nhà không, trong đó chứa
bom. Khi bước vào tôi đã nhìn thấy thùng gỗ ấy đặt ở đó một cách rất vô
cùng kì lạ, Trương Luật lại cứ hay nhìn về phía đó, điều này khiến tôi
càng chắc chắn.

- Vì vậy khi anh ta yêu cầu chúng ta ra ngoài, thiếu gia liền đồng ý.

Minh Trí gật đầu nói:” Tuấn Khôi không nên ở những nơi nguy hiểm này, tôi dùng cách đó để đưa nó về trước.”

- Mọi chuyện đã giải quyết xong rồi, hãy thông báo đón Rose thật trở về
đi, con bé đã chịu quá nhiều cực khổ. - Minh Trí nói, sau đó lên xe quay về thành phố.



Tuấn Khôi quay về liền đi đến căn chung cư mà Thiên Bảo đưa Rose
về, anh nhấn chuông cửa mãi nhưng không hề thấy ai mở cửa. Tuấn Khôi rút điện thoại gọi cho Rose nhưng số cô đã không thể liên lạc được, đành
phải gọi cho Thiên Bảo nhưng vừa bấm nút gọi thì thấy Thiên Bảo lầm lũi
bước đến với nét mặt rầu rĩ mệt mỏi.

- Thiên Bảo, cô ấy đâu rồi.

- Chết tiệt, cậu làm cái quái gì mà giờ mới xuất hiện hả, cô ấy bỏ đi rồi. - Thiên Bảo mắng chửi.

- Bỏ đi? - Tuấn Khôi lo lắng. - Đi đâu chứ?

Thiên Bảo tức giận nắm áo Tuấn Khôi đẩy mạnh vào tường:” Chẳng phải vì tên
khốn kiếp mày sao, mày đã không nhận ra cô ấy sớm hơn, mày biết Rose yêu mày mà lại đối với cô ấy tệ bạc như vậy.”

Tuấn Khôi dùng sức
đẩy Thiên Bảo ra nói:” Ai nói với anh là tôi không nhìn ra cô ấy, tôi
làm như vậy vì muốn bảo vệ cho Rose. Tôi đã cẩn thận giao Rose cho anh
chăm sóc, nhưng cuối cùng anh làm được điều gì đây, ít nhất anh phải bên cạnh cô ấy, vì sao để Rose đi khi nào không biết.”

Thiên Bảo càng nghĩ đến Rose càng tức giận, giáng một cú đấm vào mặt Tuấn Khôi.

- Chính mày đã khiến Rose đau khổ, thằng khốn.

Tuấn Khôi cũng bật lại.

- Ngay cả một cô gái, anh cũng không thể bảo vệ. - Tuấn Khôi lau vết máu trên miệng, dùng chân đạp vào bụng Thiên Bảo.

Anh Thư mang album bài hát mới của mì