
ó cô liền kéo Pi sang một cửa hàng thời trang bầu, cô thấy bộ nào ưng ý liền mua hết không đợi Pi thử vì sợ Pi sẽ mệt. Cô chọn nhiều đến mức Pi ngăn cản hết lần này đến lần khác thì cô mới chịu đi thanh toán, Pi liền xoay qua hỏi Rin.
- Những quần áo nơi này rất đắt tiền, có những thứ lên đến vào chục triêu. Mình không cần những món đồ quá đắt tiền như vậy.
- Không sao cả, đây là Royal, mình mang tiền của royal đi mua hàng trong Royal thì cũng trả về chủ cũ thôi. Yên tâm đi, mình chỉ muốn cậu và bé con phải luôn mạnh khoẻ. - Rin tươi cười nhìn Pi.
Pi im lặng nhìn Rin, trong lòng thật xúc động khi quen được một người bạn như Rin.
- Tiểu thư, những thứ trong danh sách đã được chọn xong. Cô hãy xác nhận lại. - Trần Hậu lên tiếng sau khi nhận một cuộc điện thoại từ bộ phận bán hàng trong trung tâm.
- Vâng, tôi tới ngay. - Rin liền đi đến nơi thanh toán .
Rin thanh toán bằng tấm thẻ của Minh Trí xong, tất cả được nhận viên mang ra xe chất lên cao như núi. Nhìn những đồ trên xe, Rin hả hê cười tươi đi về phía trước liền lên xe về biệt thự.
Minh Trí ngồi torng phòng làm việc, điện thoại liên tục được gởi tin nhắn đến, anh lặng lẽ mở ra xem rồi mỉm cười bỏ lại lên bàn. Anh khẽ nâng tách cà phê mà Ngọc Diệp pha sẵn lên môi.
- Cô gái nhò này, thật là chỉ biết lo cho người khác.
Nói là đi shopping nhưng cô không hề mua cho bản thân mình bất cứ thứ gì, khi cô về đến nhà thì mọi người đều vui mừng rạng gỡ khi được cầm trên tay những thứ mà họ từng ao ước. Rin thấy mọi người vui mừng thì cô cũng rất vui.
Minh Trí cầm trên tay một số tấm hình những căn biệt thự mà Ngọc Diệp đã đưa vào buổi sáng. Nhìn một căn biệt thự màu trắng, thiết kế sang trọng tỏ ra hài lòng. Anh nhấc máy gọi cô thư kí vào.
- Giám đốc gọi em.
Anh đưa tấm hình căn biệt thự màu trắng cho Ngọc Diệp rồi nói.
- Tôi chọn căn này, mau làm thủ tục mua ngay nó.
- Vâng thưa giám đốc. - Nói rồi cô cầm tấm hình trên cúi đầu chào anh bàn quay lưng ra ngoài. Cô mỉm cười vì đây cũng là căn mà cô hài lòng nhất. Không ngờ lại trùng ý anh...
- Căn này để tên chủ sở hữu là Trịnh Hà My cho tôi. - Mắt anh nhìn vào màn hình máy tính làm việc trước mắt mà nói.
Ngọc Diệp hơi bất ngờ, sau đó nói: Dạ, thưa giám đốc. - Sau đó liền rời bước ra ngoài, sắc mặt tươi tắn trở nên đen đi, trong lòng một cơn ganh tỵ nổi lên.
Rin cùng Pi ngồi trong phòng khách biệt thự Trần gia cùng nhau xem phim, đó là một bộ phim tình cảm bi thương làm cho cả hai đều khóc sướt mướt. Có một cô gái yêu thầm một chàng trai phong lưu đa tình, yêu đến chết nhưng chàng trai vẫn không quay đầu nhìn cô gái một lần. Kết thúc là cô gái chết đi vì cứu chàng trai thoát khỏi chiếc xe trước mặt, trước khi chết cô nói rằng chỉ muốn nghe một câu anh yêu em của chàng. Và rồi chàng rơi nước mắt mà ôm cô gái vào lòng hét lên anh yêu em, cô gái mỉm cười và tắt đi hơi thở cuối cùng trong hạnh phúc.
- Pi, cậu thấy cô gái đó thật ngốc, câu cuối cùng của tên đó cũng chưa hẳn là thật lòng, đôi khi chỉ vì cảm động vì cô ta cứu hắn. - Rin dùng khăn lau đi nước mắt trên gương mặt
- Không, cô gái đó thật khiến mình hâm mộ, dám vì người mình yêu mà hy sinh cả bản thân. Dù câu nói ấy là không thật lòng, nhưng cô ấy hài lòng. Cậu xem cuối phim khi cô ấy chết vẫn còn nụ cười trên môi. - Pi cười buồn cho cô gái trong phim.
- Ôi đàn ông chỉ biết làm khổ phụ nữ thôi. - Rin nằm luôn trên ghế nệm nhìn lên trần nhà mà nói.
Pi nhìn Rin chỉ biết cười nhẹ không biết phải trả lời cô bạn của mình như thế nào, Pi chợt nhớ đến sinh nhật của Rin liền hỏi: - Rin, sắp đến sinh nhật cậu rồi. Năm nay chúng ta sẽ làm như mọi năm chứ, hay cậu có muốn mời thêm ai nữa không. - Pi buồn cười chọc Rin
Mọi năm cứ mỗi khi sinh nhật của Rin và Pi, cả hai đều mua một cái bánh sinh nhật be bé, rồi cả hai cùng ở phòng của Rin hoặc Pi mà hát mừng và thổi nếm cầu mong những điều lành nhất trong cuộc sống. Năm nay thì khác, thân phận của cô đã từ một cô sinh viên nghèo thành nhị tiểu thư nhà họ Trinh chưa được bao lâu, sau đó ép hôn với Phạm gia, cuối cùng cô lại quyết đi theo Minh Trí để làm tình nhân chỉ vì muốn trở thành một Nguyễn Hà My như ngày xưa.
- Pi, câu không được chọc mình, chúng ta sẽ đón sinh nhật như mọi năm. Khi ấy có thể chúng ta đã rời khỏi Trần gia rồi, muốn mời cũng không thể mời được nữa. - Rin chợt buồn khi nghĩ đến Minh Trí.
- Được, chúng ta cứ như mọi năm mà đón sinh nhật thứ 21 của cậu. - Pi nắm lấy đôi tay của Rin mà nói
Rin cầm lấy đôi tay của Pi mà mỉm cười, cô đau biết rằng phía sau cô lả những nguy hiểm đang rình rập xung quanh.
……………………………………………………………….
Đã nhiều ngày trôi qua, Minh Trí không hề về lại biệt thự Trần gia. Căn biệt thự rộng lớn này chỉ còn cô và Pi quấn quýt bên nhau, cô không thể nói là không nhớ đến anh, chỉ là tự dối lòng mình rằng anh đã chán ghét cô và ngày tự do của cô sắp đến gần m