XtGem Forum catalog
Nhị Tiểu Thư Em Sẽ Thuộc Về Ta

Nhị Tiểu Thư Em Sẽ Thuộc Về Ta

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3212285

Bình chọn: 8.00/10/1228 lượt.

à phải vui mừng. Mỗi ngày cô đều tươi cười cùng Pi, nhưng mỗi đêm khi Pi ngủ say thì cô vẫn mở mắt với hai dòng nước trên bờ má mà nhớ đến hình bóng của Minh Trí. Nhiều kho do dự muốn gọi điện cho anh nhưng không dám gọi, rồi lại tự trach bản thân không thể kiểm soát nổi cái loại tình cảm không có kết quả này.

Tại khách sạn Ciz, Minh Trí cầm trên tay một ly rượu màu đỏ, đưa lên bờ môi mà nuốt trọn hết cả ly. Tâm trạng của anh không được tốt, anh không muốn về Trần gia vì sợ không kiểm soát được bản thân mà lại hôn cô rồi chiếm hữu cô, anh sợ mình không thể để cho cô đi xa khỏi bản thân. Trong lòng anh dâng lên mong muốn chỉ cần nhìn thấy cô một lần, không hiểu vì sao hình bóng của cứ chiếm hữu lấy tâm trí anh. Từng ly rượu được rót ra rồi uống cạn, trong cơn say anh cứ thế mà nhớ đến cô gái nhỏ trong yếu đuối nhưng cô cùng kiên cường ấy.

Buổi sáng, Minh Trí thức dậy trong khách sạn Ciz, anh thay đổi trang phục chuẩn bị đến cao ốc RoYal thì điện thoại reo lên, đầu số bên kia là đến từ biệt thự Trần gia, anh khẽ nhíu máy rồi nghe máy.

- Trần thiếu gia, là tôi Pi đây. - Pi mừng rỡ khi Minh Trí nghe máy.

- Tiểu thư, gọi tôi có việc gì sao? - Anh lạnh lùng hỏi

- À, cũng không có gì quan trọng lắm. - Pi ngại ngùng chưa biết mở lời thế nào/

- Đã không có gì quan trong tôi xin cúp máy, tôi rất bận/ - Minh Trí đáp

- A khoan, thật ra là… còn hai ngày nữa là sinh nhật của Rin. - Pi không biết phải nói sao cho hợp lí.

- Tôi biết, thế thì sao?

- À, thì… hôm đó nếu anh có thời gian có thể về nhà cùng chúng tôi đón sinh nhật cô ấy… thực ra…

- Xin lỗi, hôm đó tôi bận, gửi lời chúc mừng đến cô ta giúp tôi. - Nói xong liền cúp máy

- Thực ra đêm nào Rin cũng khóc vì nhớ anh, alo… alo… - Pi nói nhanh nhưng chỉ nhận được tiếng bíp bíp từ điện thoại.

Pi thở dài lo cho cô bạn.

Minh Trí đã không nghe câu cuối cùng mà Pi nói.

Sau khi nghe điện thoại thì biệt thự Trần gia, Minh Trí bấm số gọi tiếp cho Trần Hậu.

- Vâng thưa thiếu gia. - Trần Hậu nghe máy.

- Đã sắp đến ngày đó, cậu cho người theo dõi Trịnh Đạt. Thêm người bảo về cô ta. - Minh Trí ra lệnh.

- Vâng, thiếu gia yên tâm. Tôi sẽ ra sức bảo vệ tiểu thư. - Trần Hậu đáp.

- Được, sau khi giải quyết xong chuyện này, câu đưa cô ta đến biệt thự Hoa hồng trắng. Ngọc Diệp đã lo xong giấy tờ, đó là tài sản của cô ta. - Anh lạnh lùng nói.

- Vâng, tôi hiểu thưa thiếu gia.

Chưa kịp nghe Trần Hậu trả lời, Minh Trí đã tắt điện thoại. Anh tiến đến cao ốc Royal, trên xe liền thông báo cho thư kí Ngọc Diệp sắp xếp lịch trống vào hai ngày sau.

……………………………………………………………………….

Còn một ngày………….

Buổi sáng, Rin thức dậy liến chuẩn bị xuống bếp nấu bữa sáng cho Pi. Đi ngang qua căn phòng của Minh Trí, cô đứng trước cửa phòng nhìn vào cánh cửa rất lấu. Cô biết khi mở ra cũng sẽ thất vọng vì biết rõ rằng anh ta không hề bên trong. Cô buồn bã quay lưng xuống lầu, phía sau tiếng cánh cửa mở ra cô vội vàng quay đầu lại thì thấy Minh Trí đang mặc một bộ tây âu lịch lãm trên người, cô vui mừng nhưng đầy bất ngờ

- Anh… sao anh lại ở đây? - Cô bất ngờ thốt lên.

- Có lẽ cô đã quên đây là nhà của tôi. - Minh Trí không nhìn cô lạnh lùng nói rồi bỏ đi về phía cầu thang.

- Ý tôi là anh về khi nào, mấy hôm trước anh có về đâu? - cô vội hỏi theo sợ anh lại đi mất.

- Nhị tiểu thư, tôi nói cô biết đây là nhà tôi, tôi muốn đi hay ở là quyền của tôi cô có quyền lên tiếng sao? - Minh Trí chuẩn bị bước đến cửa.

- Khoan đi đã, anh chưa ăn sáng phải không. Tôi đang chuẩn bị nấu đồ ăn sáng cho Pi. Tôi sẽ nấu nhiều một chút cho anh. - Cô sợ anh đi mà biện lí do.

- Cô nghĩ một giám độc như tôi, hợp với những món ăn của phụ nữ mang thai. - Anh tiếp tục đi ra khỏi cửa không nhìn lại cô một lần.

Rin chua xót tự cười bản thân mình quá quỵ luỵ vào cái tình cảm chỉ một mình cô tổn thương và đau đớn. Rin cứ thế ngồi trên bàn ăn trong bếp mà cười, nhưng hai dòng nước mắt đã tràn ra lăn dài trên má. Cô quyết định sẽ quên anh đi, con người vô cùng nguy hiểm này, anh ấy và mình mãi mãi không có kết quả.

Phía xa, bác Hoà nhìn Rin ngồi bất động mà khó hiểu. Đêm qua cậu chủ về nhà rất khuya, đi đến phòng của hai vị tiểu thư đang ngủ mà khẽ mở cửa, đứng trước cửa rất lâu mà nhìn vào. Sau đó khẽ đóng cửa lại rồi đi thẳng về phòng làm việc, vẻ mặt lộ ra nét đau buồn khó tả. Khi bà mang cafe vào phòng cho anh, anh lại nhìn chằm vào màn hình máy tính với một ánh mắt đau buồn không kém. Thế mà buổi sáng khi gặp tiểu thư liền tỏ ra lạnh lùng, nói ra những lời làm tiểu thư buồn như vậy. Xem ra có rất nhiều uẩn khuất trong chuyện này.

Pi từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy Rin liền chạy đến nắm chặt lấy bàn tay của Rin đang run lên cố gắng kìm nén cảm xúc. Bạn thân thiết đã lâu, nhìn nét mặt Rin thì Pi đã hiểu cô bạn mình có vấn đề liền nói.

- Rin, có chuyện gì?