Polly po-cket
Nhớ Mãi Lớp Chúng Ta

Nhớ Mãi Lớp Chúng Ta

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 322171

Bình chọn: 7.5.00/10/217 lượt.

ây được ấn tượng với ban giám khảo với hình
tượng một mụ phù thủy độc ác mà tiêu biểu phải nhắc đến người diễn-chị
Khánh Ly nhà ta. Linh Chi khẽ mỉm cười, các bạn của nhỏ diễn hay thật!

Cuối cùng cũng đến đoạn hay nhất...

Công chúa "Thế Bảo" ăn táo và ngã...

Lúc cậu ta buông quả táo ra, quả táo rơi cái bộp xuống đất. Quỳnh Trâm khóc không ra nước mắt, ôi quả táo của tôi, mất 7000VND của tôi rồi...

Đoạn kết, nàng công chúa tỉnh dậy và cùng sống bên hoàng tử mãi mãi...

Lúc tỉnh dậy, Thế Bảo đã ôm chầm lấy hoàng tử, vô tình cái vòng hoa trên đầu rơi mất...

Kết thúc quá hay, vì muốn cho vở kịch thêm chân thật, cả lớp đã quyết định cử ra 2 người là một trọng trách vĩ đại-làm ngựa.

Văn Tùng và Anh Nhật rất vinh hạnh khi được diễn vai đó.

Anh Nhật thì không ngừng kêu la trong lòng :

- Sao Thế Bảo nặng thế không biết.

Văn Tùng cũng không kém gì :

- Ôi không cái lưng của tôi!

Một màn trình diễn quá tuyệt vời!



Choang...

Chỉ trong tích tắc, chiếc ly uống nước đã vỡ tanh tành. Những mảnh thủy tinh văng đi khắp nơi. Linh Chi run rẩy, lắp bắp hỏi lại :

- Bác sĩ nói gì cơ ạ? Ung thu giai đoạn cuối?

Vị bác sĩ với gương mặt buồn bã, khẽ gật đầu. Ông ngước lên, bắt gặp những giọt nước mặt đang lặng lẽ rơi trên khuôn mặt cô gái nhỏ. Gió lùa vào, tấm rèm cửa tung bay. Ông nhẹ giọng hẳn :

- Mặc dù là ung thư giai đoạn cuối nhưng cơ hội sống vẫn có, tuy là ít nhưng đừng bỏ cuộc nhé cháu bé!

Linh Chi nghe những lời bác sĩ nói trong vô thức. Nhỏ bước ra ngoài, trên tay là kết quả khám bệnh, nhỏ bước thật nhanh, rời khỏi bệnh viện.

Thành phố đã lên đèn. Mọi người vội vã trong dòng người tấp nập. Linh Chi đi thật chậm, thật chậm, như người mất hồn. Phải, hồn của nhỏ đã bay đi đâu không biết. Thấy mấy ngày nay, trong người không khoẻ, sợ bố mẹ lo lắng nên nhỏ đã tự mình đi khám. Nhưng giờ thì sao, là ung thư giai đoạn cuối đấy. Nhỏ mỉm cười chua chát, những giọt nước mắt lại thi nhau rơi. Nhỏ phải nói gì với bố mẹ đây, cả bạn bè của nhỏ nữa. Những tiếng nấc thật khẽ vang lên.

Dòng người vẫn hối hả. Cô gái nhỏ vẫn đi.

Thật chậm, thật cô đơn.

...

Đóng cửa phòng lại cẩn thận, Linh Chi mệt mỏi ngã phịch xuống giường. Lấy trong túi tờ giấy khám bệnh, Linh Chi đảo mắt một lượt rồi vò tờ giấy lại một cách tàn nhẫn, vứt vào sọt rác. Đưa đôi mắt hướng ra cửa sổ, nhỏ lại thấy sống mũi mình cay cay...

Sao giờ nhỏ lại yếu đuối thế này?

Linh Chi thu mình lại ở một góc tường, đầu gục xuống, tóc xõa ra.

Chỉ nghĩ đến việc nhỏ phải rời xa những người nhỏ yêu thương là nhỏ đã lạnh cả người.

Cảm giác cô đơn bỗng chốc lại bao phủ trong lòng.

Mệt quá, nhỏ thiếp đi lúc nào chẳng hay...

Trong thùng rác, tờ giấy nằm đó...

...

Sáng. Nhỏ xốc lại tinh thần, tự nhủ rằng mình phải cố gắng lên, bác sĩ cũng đã nói là không được bỏ cuộc cơ mà. Nhỏ cầm ba lô, đi xuống nhà, ngồi vào bàn ăn. Mẹ nhỏ cười thật tươi, đưa tô súp tôm ra và nhẹ nhàng nói :

- Con ăn đi! Ăn nhanh rồi đi học kẻo muộn.

Nhỏ vâng lời, múc từng thìa súp một, ăn thật chậm. Món súp này mẹ nhỏ nấu là ngon nhất!

Bất giác nước mắt lại rơi.

Mặn chát!

Linh Chi nhìn đồng hồ rồi vội vã đi đến trường. Ánh nắng chảy dài trên mái tóc xõa ra của nhỏ.

Những chiếc lá khô lặng lẽ trên vỉa hè...

Linh Chi vô tình dậm phải...

Âm thanh vang lên xào xạc...

Lá khô vỡ vụn...

Nhớ mãi lớp chúng ta

Tiếng học sinh ríu rít, tung tăng cắp sách đến trường. Tiếng trò chuyện, cười đùa vui vẻ vang lên.

Mọi thứ vẫn giống như ngày hôm qua...

Linh Chi nhẹ nhàng bước vào lớp. Cả bọn đều lần lượt giơ tay lên chào một động tác rất xì teen.

Nhỏ gắng nở một nụ cười gượng gạo...

Trong lòng như có một vết cắt cứa qua...

Thật sự rất đau...

Nhớ mãi lớp chúng ta

Tiết Sinh học...

Cô Vân mỉm cười, nói :

- Các em có mang tôm để thực hành không?

- Có ạ! Cả lớp đồng thanh.

- Vậy bây giờ cô sẽ hướng dẫn các em thực hành nhé!

- Vâng ạ!

Nụ cười của tuổi học trò trong veo, hồn nhiên...

- Thế Bảo này, cẩn thận đó!

- Từ từ thôi, kẻo cắt đứt con tôm đấy!

- Tớ biết rồi mà, mấy cậu cứ nói mãi.

Linh Chi đảo mắt quanh lớp, không biết từ khi nào trên môi đã xuất hiện nụ cười lém lỉnh. Các bạn của nhỏ tính tình là như vậy!

Bất giác, trong lòng lại nghĩ đến cảm giác khi phải xa bọn bạn này...

Trong đầu nhỏ lại hiện lên cuộc nói chuyện hôm qua. Ung thư giai đoạn cuối.

Mấy ngày nữa đành giả vờ xin phép đi thăm bà để vào bệnh viện vậy.

Liệu có nên nói cho bố mẹ, bạn bè không nhỉ?

Nhỏ lắc đầu, tự nhủ :

- Không. Cứ giữ bí mật đi, được đến đâu hay đến đó! Gỉa sử nhỏ phải chết thì mọi người s