Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Nhóc Con Dễ Thương, Em Là Của Tôi

Nhóc Con Dễ Thương, Em Là Của Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323401

Bình chọn: 8.5.00/10/340 lượt.

đó Tiểu Hương
phải từ chối lên xe của hắn. Thà đi học muộn còn hơn bị rêu rao, bàn tán. Sao
cô bé lại ngốc thế chứ? Tiểu Hương vò đầu, bứt tai nghĩ cách cho tin đồn này biến
mất. Dù bài học có hay đến đâu, thú vị như thế nào thì cô bé cũng chẳng nghe lọt
tai. Thiệt tình, đau hết cả đầu. Tiểu Hương bực mình nằm úp mặt xuống bàn nghỉ
đi cho xong. Chẳng phải quan tâm gì nữa cả. Chờ đấy tên kia (Thiên Ân)! Cái đồ
điên, đồ khùng. Tất cả là tại anh hại tôi ra như thế này đây. Tôi hận anh, đồ
khốn. Thế là, Tiểu Hương ngủ lúc nào không biết. Thấy thế, Tiểu Ngọc cũng không
nói gì thêm, im lặng nghe giảng.

Ra về. Tiểu Hương tỉnh dậy cất sách vào cặp rồi cùng ra lán xe với Tiểu Ngọc.
Nhưng chẳng thấy xe cô bé đâu. Thấy lạ, Tiểu Ngọc bèn hỏi:

- Tiểu Hương, xe cậu đâu?

- Xe tớ bị hỏng vứt ở đâu không biết nữa

- Vậy lên tớ chở về

- Thanks

Tất nhiên, cả hai chạy bon bon về.

Đến nhà, Tiểu Hương chào tạm biệt Tiểu Ngọc rồi chạy vào nhà chuẩn bị bữa tối.
Hôm nay cũng chẳng có món gì đặc biệt, Tiểu Hương thấy nhạt miệng chả muốn ăn
gì cả. Cô bé thở dài. Có thật nhiều chuyện xảy ra quá! Sao mẹ mãi chưa về vậy
nhỉ? Cũng đã được ba. bốn ngày rồi, Tiểu Hương nhớ mẹ da diết. Nhưng chẳng có một
cuộc điện thoại của mẹ, cô bé lo lắng. Hay có chuyện gì xảy ra với mẹ rồi? Mẹ
ơi, mẹ về nhanh với con đi. Cô bé gục mặt xuống bàn, nước mắt bắt đầu ứa ra. Bỗng
chuông điện thoại reo. Cầm máy, cô bé lau nước mắt, nói.

- A lô. Tôi - Đinh Ngọc Thiên Hương xin nghe.

- Mẹ đây

Người đầu dây bên kia nghẹn ngào. Tiểu Hương ngạc nhiên, không nói được lời
nào.

- Con có khỏe không? Ở nhà có xảy ra chuyện gì không?

- Hu...hu...hu...

Tiểu Hương bật khóc nức nở. Mẹ cô bé cười hiền.

- Sao con lại khóc chứ?

- Sao...hức...mẹ... chưa... về... hức... hức ?

- Mẹ xin lỗi vì xảy ra một chút chuyện nên mẹ chưa về được. Con đừng lo. Ngày
mai, mẹ sẽ về.

- Thật không ạ?

- Ừ

Tiểu Hương vui mừng khôn xiết, cuối cùng cô bé cũng chờ được đến ngày này rồi.

- Mẹ cúp máy đây. Con nhớ ăn tối đi nha.

- Vâng. Con chào mẹ.

Cúp máy, Tiểu Hương ngồi vào bàn, nhanh chóng ăn tối. Hôm nay cũng không phải
là một ngày có nhiều chuyện buồn. Cô bé tươi cười. Nghĩ đến ngày mai được gặp mẹ
là Tiểu Hương cảm thấy lòng ấm áp, hạnh phúc vô cùng. Ăn xong, cô bé tắm rửa. Tất
nhiên là, lên giường ngủ ngon lành và mơ một giấc mơ đẹp.

Tại một ngôi biệt thự, có 2 chàng trai đang ngồi đối diện nhau nói chuyện một
cách nghiêm túc. Một là Lý Triết Vũ, còn lại là Trương Vĩ Thiên Ân. Không khí
có vẻ căng thẳng. Triết Vũ lên tiếng trước.

- Thiên Ân, cậu có quen Đinh Ngọc Thiên Hương hay không?

"Sao cậu ta lại biết con nhóc đó vậy nhỉ?"

- Có. Nhưng sao cậu lại hỏi chuyện này?

- Cô nhóc đó là bạn gái cậu?

- Không. Sao con nhóc đó lại là bạn gái của đại thiếu gia này được?

- Vậy thì sao hôm nay cô nhóc đó lại đi với cậu?

- Làm gì ngạc nhiên thế chứ? Chẳng qua con nhóc đó không có xe nên tớ cho đi nhờ
thôi mà.

- Không ngờ là cậu lại tốt đến thế. Nhưng tôi mong cậu sẽ không có ý gì với cô
nhóc đó.

- Tại sao?

- Với cậu thì không được vì cậu chỉ làm tổn thương cô nhóc đó thôi.

- Nhưng tôi không muốn

- Vậy thì tôi sẽ không khách khí với cậu đâu. Tôi sẽ tuyệt đối không thể để cậu
làm tổn thương cô nhóc đó.

- Tôi sẽ chờ. Trong hai chúng ta, ai sẽ là người phải rời xa con nhóc đó.

Triết Vũ đứng dậy, quay lưng bỏ đi. Còn Thiên Ân trầm ngâm suy nghĩ: "Triết
Vũ, chẳng lẽ cậu đã phải lòng con nhóc đó rồi?" Và lạnh lùng.

- Nhưng con nhóc đó là của tôi. Hãy đợi mà xem.

Cuộc đời cô bé đang có bước ngoặt. Cuộc chiến giữa Thiên Ân và Triết Vũ cũng diễn
ra.

Game start.

Câu chuyện giờ mới bắt đầu

Hôm nay, Tiểu Hương dậy rất sớm, chạy bộ, làm vệ sinh cá
nhân rồi nhảy chân sáo đến trường không lo bị muộn. Nhưng cô bé đâu ngờ rằng sẽ
có chuyện sẽ xảy ra với mình. Đến trường, giờ không có một bóng người, Tiểu
Hương chạy vào lớp trực nhật. Tuy hôm nay không đến phiên cô bé nhưng Tiểu
Hương lại muốn làm.Vừa hát ngân nga vừa quét lớp tạo nên một bản nhạc đặc biệt.
Tâm trạng của Tiểu Hương thật sự, thật sự rất tốt. Sau khi nghe mẹ nói ngày mai
sẽ về, đêm cô bé không ngủ được. "Thức đêm mới biết đêm dài" nhưng đối
với Tiểu Hương thì cô lại thấy "Thức đêm mới biết đêm đẹp". Đúng là
khác người mà.

Một lúc sau, học sinh đã đến đông hơn. Tiểu Hương cũng đã làm xong tất cả mọi
công việc. Cô bé nằm gục xuống bàn, ngủ một giấc.

Triết Vũ đã đến từ lâu. Nhưng không muốn làm phiền cô bé. Đứng ở một góc có tầm
quan sát tốt, cậu nhóc chăm chú quan sát từng hoạt động của Tiểu Hương. Khi cô
bé ngủ trông thật đáng yêu nga! Bất giác, Triết Vũ mỉm cười như ánh nắng ban
mai chiếu rọi mọi nơi khiến tất cả phải chăm chú nhìn.