XtGem Forum catalog
Nhóc Con Dễ Thương, Em Là Của Tôi

Nhóc Con Dễ Thương, Em Là Của Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325190

Bình chọn: 7.5.00/10/519 lượt.

của món ăn tỏa ra, bay
vào mũi tôi. Thơm quá! Vừa bước vào, tôi thấy mẹ đang nấu rất nhiều món ăn tôi
yêu thích. Tôi chạy đến chỗ mẹ, hôn chụt vào má mẹ một cái, cười khì khì như
con nít.

- Con chào mẹ!

Mẹ tôi nhăn mặt, rồi lại cười nhân hậu.

- Cái con bé này! Chả lớn lên được tí nào.

- Hì hì. Con thích làm trẻ con để được mẹ chăm sóc cơ. (nũng nịu)

- Cô chỉ có giỏi cái chiêu này thôi. Thế về sau già, cô cũng bắt bà già này
chăm sóc nữa hả? (ngán ngẩm)

- Không, không, con nhất định sẽ chăm sóc khi mẹ về già mà. (lắc đầu lia lịa)

- Không biết có được hay không đây.

Tôi gãi gãi đầu chẳng biết nói gì nữa. Hì hì, cuối cùng thì tôi cũng chẳng đấu
võ mồm được bằng mẹ. Tôi thở hắt ra rồi xấn tới giúp mẹ dọn bàn ăn. Trong ngôi nhà
tràn ngập tiếng cười và niềm hạnh phúc. Xong xuôi, tôi và mẹ cùng ngồi vào bàn
thưởng thức bữa ăn. Mỗi món tôi gắp một ít, không ăn thì thèm chết (lè lưỡi).
Mà sao mẹ không đi làm đầu bếp nổi tiếng cơ chứ. Hầu hết, món ăn nào mẹ nấu
cũng mang một đặc trưng riêng khiến người khác muốn ăn lần nữa. Cũng như tôi ăn
nhiều đến mấy cũng chẳng thấy chán. Nghĩ đến đó, tôi lại cười thầm với cái ý tưởng
vớ vẫn của mình. Đã muốn mẹ ở bên cạnh rồi mà còn sáng tạo ra cái ý nghĩ đó.
Đúng là khùng. Bữa ăn chưa kết thúc thì chuông cửa reo vang lên hồi. Kính...
koong... Kính... koong... Tôi buông đũa, nhanh chân ra mở cửa. Khéo léo mở chốt,
cánh cửa mở toang. Kin đang đứng trước mặt tôi, mỉm cười. Thiệt tình, mấy ngày
rồi không gặp chẳng lẽ anh ấy không nhớ đến mình hay sao? Mặt tôi hầm hầm, để
Kin đừng đó với cánh cửa đã mở, hậm hực vào nhà. Ngồi phịch xuống ghế, cúi gằm
mặt xuống, tôi ăn cơm thật nhanh. Đúng lúc đó, tiếng hét vui mừng của Kin khiến
tôi suýt sặc cơm lên tận mũi.

- Bác, cháu nhớ bác quá!

Ghê quá! Phát ói. Cơm tôi nuốt vào cứ muốn phun ra.

- Thằng nhóc này, mới có mấy ngày không gặp...

Mẹ chưa nói hết thì tôi đã chạy vào phòng vệ sinh ho sặc sụa. Ôi trời! Da ga nổi
hết lên rồi. Mãi 5 phút sau, tôi mới bước ra với khuôn mặt méo mó. Vâng, chưa đầy
20s Kin đã đứng trước mặt tôi, sốt sắng gặng hỏi.

- Nhóc bị sao vậy? Ốm hả?

- Nhờ phúc của anh đấy! - Nhái lại - Bác, cháu nhớ bác quá!

- Có gì đâu! Vui mừng quá nó vậy. Bản tính không thể sửa mà. (gãi đầu, xấu hổ)

- Thế hả? (bĩu môi)

Mắt của Kin sáng long lanh, chớp chớp mi như chú cún con nhìn tôi.

- Nhóc không tin hả?

Tôi đẩy mặt Kin quay sang bên phải, đe dọa.

- Anh mà con lôi cái giọng đó ra thì đừng trách em. Mà anh đừng có gọi là nhóc
nữa. Em đã lớn rồi cơ mà.

- Nhưng anh thích gọi nhóc là nhóc! (long lanh, nũng nịu)

- Đã bảo không được gọi như thế cơ mà! (ra vẻ người lớn)

Trận chiến khốc liệt diễn ra. Tôi cứ bảo Kin không làm cái này thì anh ấy lại
làm ngược lại. Nói gì cũng đốp trả lại. Tự dưng muốn đấm cho Kin một cái quá!
Chưa kịp thực hiện, mẹ tôi đã can ngăn.

- Thôi được rồi. Hai đứa ngồi xuống ăn cơm đi.

Nhưng cuộc chiến vẫn tiếp tục. Mẹ tôi gắt, ra lệnh.

- THÔI NGAY.

Tôi và Kin cúi đầu hối lỗi.

- Vâng. Nếu không có sự nghiêm khắc của mẹ tôi thì bữa ăn đã không kết thúc
suôn sẻ. Hiện giờ, tôi cùng mẹ và Kin ngồi xem phim. Nhưng cứ được một lúc, Kin
lại trêu, khiến tôi bực vô cùng. Dù biết mình chẳng làm gì sai thế mà tôi lại
trở thành người bị mẹ mắng nhiều nhất. Oa oa oa. Tôi vô (số) tội. Chính KIn mới
là người mắc nhiều lỗi nhất chứ. Quá đáng. Và ngay khi đó, tôi không thèm nhìn
mặt Kin, trêu hay châm chọc cũng bị tôi ngó lơ, coi như không biết. Và cứ như
thế cho đến lúc chuông điện thoại reo. Tôi nhấc máy lên nghe, giọng vẫn còn đắc
chí vì thấy Kin tức.

- Alô! Tôi - Đinh Ngọc Thiên Hương xin nghe.

Người đầu dây bên kia có vẻ ngập ngừng.

- Là tôi. Chuyện sáng nay, tôi còn chưa nói hết. Em có thế cho tôi chút thời
gian...

Thiên Ân - hăn chưa kịp nói hết, tôi đã dập máy ngay lập tức. Hô hấp trở nên
khó khăn, tim đập nhanh hơn bình thường. Tên điên này! Tôi đã cố quên mà sao
hăn lại nhắc lại không biết. Đến là khổ. Hu hu hu. Chắc tối nay không ngủ được
mất.

- Tiểu Hương, em sao vậy?

Giọng nói lo lắng của Kin làm tôi sực tỉnh. Gượng cười sao cho tự nhiên, tôi phẩy
phẩy tay.

- Không có gì. Người ta gọi nhầm ấy mà. Hì hì. Xem phim tiếp thôi

- Ừ.

Tôi ngồi xuống ghế. Mắt thì nhìn màn hình ti vi, nhưng tâm trí bay tận nơi nảo
nơi nao rồi. Đến tận 10h, Kin mới đi về dù là tôi đã đuổi khéo anh ấy rồi đấy.
Và nhớ phúc của anh ấy nên kế hoạch ôn tập cho kì thi sắp tới của tôi coi như
đi tong. Haizzzz... Còn mấy ngày nữa là thi mà tôi chưa ôn tập được gì cả. Hức
hức chỉ tại cái đầu kém thông minh này. Sao ông trời lại bất công thế nhỉ? Kẻ
đáng ghét thì IQ cao chót vót, lại còn may mắn còn những người tốt bụng như tôi
(Bà ấy tự kỉ rồi nè) sao IQ lại thấp và xui xẻo thế nhỉ. Tôi cũng m