Insane
Nhóc Con Dễ Thương, Em Là Của Tôi

Nhóc Con Dễ Thương, Em Là Của Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325132

Bình chọn: 8.00/10/513 lượt.

ghét như thế cơ
chứ. Tự nhiên tôi muốn đạp cho hắn một phát.

[ - Chết nè. Chết nè.

Hàng chục cái đạp từ chân trút xuống người con trai đang nằm chỏng queo dưới đất.
La oai oái, cầu xin.

- Hương tiểu thư, tha cho tôi.

- Há há há. Cuối cùng người cũng biết bổn tiểu thư lợi hại như thế nào hả?

- Vâng. Vâng.

Cười sảng khoái, hướng mặt lên trời rất mãn nguyện'>

Nứt. Nứt. Vỡ toang. Đó chỉ là tưởng tượng. Chẳng bao giờ có chuyện như vậy đâu.
Nhưng mà công nhận vui phết. Tôi cười thầm rồi lại cắm đầu cắm cổ ăn tiếp. Bữa
sáng diễn ra không mấy suôn sẻ. Kết thúc. Tôi định đạp xe đến trường nhưng lại
bị giằng co giữa hai người con trai bắt đi cùng họ. Hu hu hu. Tôi sắp bị xé
thành hai rồi còn gì là người nữa. Và cuối cùng thì cả ba cùng phải lên xe
Thiên Ân đi (vì Triết Vũ có tài xế còn Thiên Ân thì tự lái) do mẹ tôi ra lệnh.
Ngồi trong xe mà cứ như là đi đánh trận ấy. Toàn súng, bom rồi với mìn, tôi sắp
nổ thành nghìn mảnh rồi. CỨU TÔI VỚI! Xe dừng lại. Tôi bước xuống xe cùng hai
người kia và tôi cũng là người thê thảm nhất. Mặt tái xanh như tàu lá chuối,
tóc hơi rối, người bơ phờ. Nói tóm lại là tại hai người kia. Nhất là cái tên
Thiên Ân ý. Hắn đi xe như ăn cướp. Tôi có bảo đi chậm lại thì hắn lại nói là trễ
giờ. Cuối cùng, Triết Vũ can ngăn và thế là cả hai con người đó xung đột diễn
ra chiến tranh khốc liệt mà nạn nhân chính là tôi - Đinh Ngọc Thiên Hương. Cũng
định phản bác lại đấy nhưng một đứa nhỏ bé thấp họng như tôi chen vào chỉ tổ hại
mình mà chả được ích lợi gì nên im lặng là vàng. Nhưng đâu chỉ có vậy. Đền trường
tôi cũng không được tha. Đối với người khác, được hai mĩ nam hộ tống vào lớp là
may mắn còn đối với tôi thì ngược lại là thảm họa. Vâng, giờ đây tôi đang trở
thành trung tâm đào tạo những ánh mắt hình viên đạn những cái liếc sắc lẻm như
dao găm. Sao tự dưng tôi lại trở thành cái bia bự cơ chứ? Tôi lẩm bẩm **** thầm.

- Tại sao lại phải chịu cái kết cục dở hơi này cơ chứ? Thiên Ân, Triết Vũ chết
dẫm. Thích hại người khác lắm hả? Đúng là cái người quá đáng.

Nếu không thoát khỏi đây e rằng mình sẽ không sống sót. Nhất định phải tìm người
thế mạng mới được. Ông trời, ông có linh thiêng thì giúp con với. Nếu thành
công con nhất định sẽ hậu tạ. Đúng như nguyện vọng, ông trời đã đáp trả. Ngay
trước mặt tôi là "chị" Liên rắn độc. Như vớ được vàng, tôi chạy ngay
đến bên "chị", ôm chầm lấy như thân thiết lắm.

- Chị Liên, gặp được chị em vui quá! Em đang có chuyện muốn nói.

Hình như hôm nay "chị" ý có vẻ hiền hơn thì phải, trả lời rất điềm đạm.

- Cô muốn nói gì thì nói thẳng ra luôn đi.

- Chuyện là thế này.

Tôi thả người Liên ra, thì thầm bên tai.

- Chị có thấy anh Thiên Ân và anh Triết Vũ không ạ?

- Có. Thì sao? (dửng dưng)

- Thật ra, hôm nay hai anh ấy muốn gặp chị nên nhờ em bảo hộ.

- Thật không? (mắt sáng như đèn pha máy bay)

- Vâng. (trả lời chắc nịch) Chị đến nói chuyện đi nha, em chuồn à quên đi trước
đây. Bye (nháy mắt + cười đểu)

Không ngoài dự đoán, tôi vừa nói xong thì Liên đã ngoáy mông đi đến chỗ hai người
kia. Làm bộ dạng thân quen lắm, giả nai, cúi mặt, nhỏ nhẹ nói.

- Hai anh muốn gặp em có chuyện gì ạ?

- À, Liên. Hình như hôm qua em đánh nhau với Thiên Hương hả? Vậy thì từ nay đừng
có làm thế nữa, nó là em họ hàng xa của anh đấy. Em mà động vào là không được
đâu. (Triết Vũ cười lạnh, tỏ vẻ khinh bỉ)

- Vâng. Em xin lỗi. Nhưng em không cố ý mà. (mắt rưng rưng vẻ ăn năn)

- Cô mà còn làm gì con nhóc đó thì đừng trách Thiên Ân này. (trừng mắt)

Vâng, "chị" Liên "đáng kính" bật khóc bỏ chạy ngay lập tức.
Còn tôi thì lủi đi luôn chẳng kịp để ý có người đang cười nhếch mép, gian ơi là
gian làm mọi người xung quanh đều ngẩn ngơ. (Thiên Ân bà con ạ) Cuối cùng, tôi
cũng được yên, không dây dưa vào hai người đó nữa nhưng trong lớp toàn nhận được
cái nguýt, sự ghen ghét của bọn con gái trong lớp. Kệ bọn họ. Mình có làm gì
đâu mà phải lên tiếng quát lại cơ chứ? Một tiết học nặng nề trôi qua. Kì này chắc
chết quá! Không khí trong lớp lạnh hơn cả thời tiết hôm nay. Và tôi trở thành
cái bia bự được ngắm trúng bởi mấy chục cái mũi tên. Khéo phải lủi đi mới được.
Lực lượng địch đông thế này mà chỉ có một mình thì chẳng thế nào chống đỡ nổi.
Bao nhiêu là chuyện xảy ra. À, giờ tôi để ý là không thấy nhỏ Ngọc đâu cả.
Haizzzz... Chắc là lại đi chơi với chống nhỏ rồi. Lại cô đơn.

Trả Lời Với Trích Dẫn Giờ nghỉ trưa. Tôi lủi thủi, một mình ngồi trong lớp. Tất
cả mọi người đã xuống căng tin chỉ có tôi là lạc lõng, chẳng được ai quan tâm
như một người bạn thật sự trái lại toàn là sự khinh bỉ, oán trách nữa chứ.
Haizzzz... Tôi thấy buồn ghê gớm. Rốt cuộc, mình chẳng làm sai nhưng vẫn bị hiểu
nhầm. Dù có bao nhiêu lời giải thích mà không gỡ rối được gì. Ngó ra ngoài cửa
sổ, tôi ước mình là một chú chim được tự do bay lượn không phải gò bó như bây
giờ. Nếu không có thế