80s toys - Atari. I still have
Nhóc Con Dễ Thương, Em Là Của Tôi

Nhóc Con Dễ Thương, Em Là Của Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325072

Bình chọn: 7.5.00/10/507 lượt.

được phun lên phun xuống. Cả khu vườn như được tắm mát,
vui mững lay động. Một "cuộc chiến" ác liệt. Không ai chịu thua ai,
người này bắn thì người kia trả. Cứ vậy tiếp diễn. Cho đến khi, cả hai đều mệt
nhoài, tựa vào lưng nhau thở dốc.

- Em ướt hết rồi đây này. Bây giờ lấy quần áo ở đâu đây? (phàn nàn)

- Không sao. Anh sẽ cho người chuẩn bị cho em được chưa?

- Rồi.

Và đập vào mắt tôi là khuôn mặt lấm lem của Triết Vũ, tôi bật cười ha hả, rống
miệng nói.

- Nhìn mặt anh buồn cười quá!

Triết Vũ đỏ mặt, gân cổ cãi lại.

- Tại em bắt đầu trước đấy chứ!

- Ha ha ha. ( tôi vẫn cứ cười như chọc tức Triết Vũ)

- Mặt em còn buồn cười hơn. (cười lớn)

Mặt chạm mặt, tôi nhìn Triết Vũ và Triết Vũ nhìn tôi. Phụt... Cả hai cùng cười
vui vẻ. Nhưng đến lúc vào nhà thì bà ** liếc mắt, quát một thôi một hồi. Tôi
cúng Triết Vũ chỉ biết cúi mặt chịu trận. Vâng, thật khủng khiếp. Khoảng 1 tiếng
sau, tôi mới thoát khỏi bài dân ca của bà **. Đầu óc choáng váng, tai lại còn
đau nữa chứ. Mà sao bà ấy lại không thấy đau họng nhỉ? Nói lâu như vậy cơ. Đúng
là siêu phàm. Sau đó, tôi được Mi (tên cô hầu) đưa đến phòng tắm và nói.

- Quần áo tôi đã chuẩn bị và treo ở bên trong rồi ạ! Cậu chủ bảo cô mà không tắm
thì sẽ bị cảm mất.

- Cảm ơn bạn. Nói xong, tôi chui tót vào bên trong. Rộng thế! Khéo phải bằng một
phần ba của nhà tôi ấy. Cởi hết quần áo trên người vứt vào máy giặt gần đó, tôi
ngồi trong bồn tắm, ngả người xuống dòng nước ấm áp, dễ chịu thật. Lại còn dải
hoa hồng trên mặt nước làm cả phòng có một mùi thơm thoang thoảng. Hình như Triết
Vũ cố tình bảo Mi rắc hoa hồng. Anh ấy đúng là chu đáo mà. Tôi từ từ thụp mặt
xuống. Được một lúc, lại ngẩng lên. Khoảng 30 phút sau, tôi bước ra khỏi bồn tắm,
lau tóc và người rôi mặc chiếc váy đắt treo trên tường. Màu trắng. Màu tôi
thích. Thích thật ấy. Tôi cẩn thận mở cửa đi ra, trên môi vẫn nở một nụ cười.
Thấy Triết Vũ đang ngồi ở trên ghế, tóc vẫn còn ướt, tôi rụt rè hỏi.

- Trông em thế nào?

Im lặng...

- Xấu lắm à?

Tiếp tục im lặng...

- Em biết rồi

Tôi ủ rũ định bảo Mi lấy cho bộ đồ khác.

- Đẹp lắm!

Triết Vũ cất tiếng nói.

- Cái váy này rất hợp với cô.

Mi đứng gần đó cười tươi rói.

- Cảm ơn nhé!

Tôi mỉm cười rạng rỡ nhìn Triết Vũ và Mi. Đến đây cũng không phải là sai nhỉ?
Buổi chiều, mặt trời chói chang bỏ qua những ngày se lạnh. Bầu trời xanh gần
như trong suốt, một vài đám mây trắng bay lững lờ, mặt trời xuyên qua những tầng
mây, chiếu ánh nắng huy hoàng xuống mặt đất. Từng chiếc là vàng rơi, óng ánh,
bay lượn như những cánh bướm, lượn vòng, lá vàng len lén phủ đầy trên mặt đất.
Ngút ngàn một màu vàng. Ngồi trên xe, tôi khẽ liếc mắt qua cửa kính ngắm nhìn cảnh
vật xung quanh. Còn Triết Vũ đang tập trung cao độ lái xe. Chính bản thân tôi
cũng không biết mình đang được đi đến đâu? Và chiếc xe dừng lại. Đến nơi rồi
sao? Tôi mở cửa, bước xuống xe. Đây là nơi nào? Phong cảnh tuyệt thật. Ơ? Chẳng
phải là khu vực nội thành hay sao? Tôi phóng mắt nhìn qua là một cánh đồng hoa
oải hương tím ngắt một màu. Mùa này hoa oải hương đang nở rổ, gió thổi tới cuốn
mùi thơm thoang thoảng khiến lòng tôi xốn xang. Giữa cánh đồng hoa oải hương có
một cây đa cổ thụ, tán cây xòe rộng, cành lá xum xuê, giống như một chiếc dù
màu xanh. Đẹp quá đi mất… Triết Vũ một mình bước vào cánh đồng, khom lưng hái
vài nhành hoa rồi đi tới cái cây đa đó. Dừng lại trước một bia mộ, anh cười buồn,
đặt hoa xuống, tay vuốt ve tấm bia như bảo bối. Chẳng lẽ người thân của Triết
Vũ mất tại đây? Tôi dải bước vội về phía Triết Vũ, nhìn qua mộ. Đó là ảnh một
cô bé tầm 7,8 tuổi, khuôn mặt đáng yêu, mắt vừa to lại vừa đen láy, đôi môi
chúm chím nở một nụ cười trong sáng. Triết Vũ ngồi phịch xuống gốc cây, thở dài
thườn thượt, trầm lặng. Cả không gian rơi vào im lặng. Đứng bên cạnh Triết Vũ,
tôi khẽ hỏi.

- Đàn anh, cô bé này là ai thế ạ?

- Nó là em gái ruột của anh.

- Em… em… xin lỗi. Đáng lẽ em không nên nhiều chuyện như thê. (cúi đầu hổi lỗi)

Triết Vũ kéo tôi ngồi xuống, dịu dàng, xoa xoa đầu tôi, cười bảo.

- Không sao. Là do em không biết cơ mà.

- Vâng.

Không một tiếng động. Tôi không biết làm thế nào chỉ biết cúi đầu, thình thoảng
nhìn Triết Vũ. Chắc là anh ấy buồn lắm nhỉ? Em gái anh ấy đáng thương thật. Thế
mà tôi cứ tưởng anh ấy là một người cực kì hạnh phúc, chưa phải chịu một vết
thương nào. Đáng lẽ tôi phải tìm hiểu trước khi nói chứ. Đúng là ngốc hết thuốc
chữa. Dù Triết Vũ có cố cười tươi đi như thế nào nữa thì tôi vẫn nhìn thấy được
sự đau đớn trong đôi mắt màu cà phê. Đột nhiên, Triết Vũ quay sang nhìn tôi,
nói rất nhẹ, nhẹ như lời thì thầm bên tai.

- Em có muốn nghe chuyện về em gái anh không?

- Nếu anh đồng ý. (thận trọng trả lời)

- Ừ.

Và anh hít một hơi, bắt đầu khe khẽ nói.