
ờ em nhưng đừng quá lâu, có được không?
-Vâng. Giờ em phải đi có việc gấp đây. Hẹn gặp anh sau.
Rồi tôi quay lưng bỏ đi mà trong lòng đau đớn, muốn khóc nhưng lại
chẳng được. Giờ tôi biết đi đâu đây? Khó chịu quá. Đầu tôi sắp nổ tung ra rồi. Mưa. Mọi thứ xung quanh như
bị nuốt chửng bởi không gian âm u, xám xịt. Từng bước chân nặng nề, tôi
chẳng còn mặt mũi nào gặp Kin nữa rồi. Chắc chắn sau này tôi sẽ làm anh
ấy tổn thương. Những giọt mưa tạt vào mặt và tôi thấy rát nhưng không
thể bằng nỗi đau trong tim. Điện thoại reo, tôi lục túi quần, lấy chiếc
điện thoại, nghe máy.
-Alo.
Im lặng, không có tiếng trả lời. Nó khiến tâm trạng tôi đang khó chịu giờ lại thêm bực bội. Tôi gắt.
-Ai vậy? Trả lời đi chứ.
Chính vì như vậy, người bên kia mới bắt đầu lên tiếng.
-Tiểu Hương, cô Lan đây (mẹ Tiểu Ngọc), mẹ cháu, mẹ cháu… (ngập ngừng)
-Mẹ cháu sao hả cô? Chắc là mẹ phải đi ra nước ngoài rồi à?
Và rồi tôi nghe thấy tiếng khóc của cô Lan. Sao cô ấy lại khóc nhỉ?
Thái độ cũng lạ nữa. Thịch… Bất chợt, tim tôi nhói đau từng đợt, một cảm giác chẳng lành xâm chiếm lấy suy nghĩ. Tại sao lại thế nhỉ? Dường như
cô Lan nén khóc, tiếp tục nói.
-Cháu phải bình tĩnh nghe bác nói nghe. Không được xúc động, được chứ?
-Vâng, cô cứ nói đi ạ. (vì chẳng hiểu chuyện gì nên tôi vẫn hồn nhiên nói)
-Thật ra, bệnh viện vừa gọi đến, mẹ cháu bị tai nạn rất nặng đang được
phẫu thuật ở bệnh viện Nhân Ái. Bác sĩ nói bị đụng xe. Cháu đến luôn đi. Alo… alo… Tiểu Hương… cháu sao vậy?
Tai tôi ù đi, chẳng nghe thấy
gì nữa. Chiếc điện thoại đã rơi xuống vũng nước mưa, tay tôi buông lỏng, mặt tái nhợt như tàu lá. Không phải, chắc chắn là có sự nhầm lẫn nào
đó. Làm gì có chuyện mẹ tôi bị tai nạn cơ chứ? Đúng rồi, cô Lan nói đùa. Cô ấy trêu tôi. Tôi không tin, không bao giờ có chuyện đó xảy ra. Tôi
sẽ đến bệnh viện xác nhận rồi bác sĩ sẽ nói nhầm lẫn. Đừng mà. Hãy nói
đó là đùa đi. Các người nói dối, các người đang muốn hành hạ tôi bằng
cách này đây mà. Mẹ, mẹ ơi, đó là một trò đùa đúng không? Mẹ đã nói
không bao giờ rời xa con nên chuyện này không thể là sự thật đúng không
mẹ? Dưới cơn mưa buốt giá, tôi vùng vẫy yếu ớt, đôi chân bất động không
thế di chuyển. Thật sự rất đau, đau lắm. Nước mắt hòa lẫn với những giọt nước mưa. Mặn đắng. Sẽ chẳng có ai biết là tôi đang khóc, chẳng ai
biết. Bỗng một giọng nói đầy lo lắng dù có mắng nhưng cũng chỉ vì lo
lắng.
-Sao em ngốc thế hả? Trời mưa thế này mà lại ngồi đây, có biết là tôi tìm em cực khổ lắm không?
Ánh mắt vô hồn nhìn Thiên Ân, nói như cầu xin.
-Làm ơn. Hãy đưa tôi đến bệnh viện Nhân Ái. Xin anh.
-Được, được. Giờ tôi sẽ đưa em đến đó.
Nói xong, Thiên Ân bế tôi vào chiếc xe BMW màu bạc của hắn. Lòng tôi
thấp thỏm lo âu, chẳng còn bận tâm ,mình có lạnh hay đau chỗ nào. Chiếc
xe từ từ lăn bánh rồi phóng vút đi trong màn mưa của sự chết chóc, sự
mất mát, đau thương. Ngay bây giờ tôi chỉ muốn gặp mẹ để chắc chắn bà
không bị sao hết. Một phút mà tưởng trừng như một năm trôi qua. Khó thở. Đôi gò má đã ướt đẫm toàn là nước mắt. Giá như cô Lan gọi lại nói có sự nhầm lẫn nhưng chiếc điện thoại vẫn im lặng. Đến bệnh viện, Thiên Ấn
nhấn phanh mạnh. Tôi chẳng nói gì, mở cửa, phi ngay vào bên trong, đằng
sau là tiếng gọi lớn của Thiên Ân. Vừa chạy tôi vừa cầu nguyện những gì
cô Lan nói đều là giả. Vết thương, tôi không muốn nó sâu hơn nữa. Có lẽ
tôi sẽ không thể chịu đựng được thêm một cú sốc nào nữa. Khủng khiếp
lắm! Cũng như ngày mất ba vậy. Nếu không còn có ai ở bên cạnh thì tôi
biết phải làm gì đây, và tôi đâu thể sống vui vẻ được. Nhưng cuối cùng
ước nguyện của tôi không thể trở thành hiện thực. Tôi nhìn thấy cô Lan
đang ngồi trước cửa, khuôn mặt toàn lo âu. Vậy đó chính là sự thật.
Chẳng lẽ không có sự nhầm lẫn nào hay sao? Không thể như thế được. Mẹ
tôi sao lai nằm trong đó chứ? Đi đến chỗ cô Lan, tôi năn nỉ mà nước mặt
lại chảy.
-Cô nhìn nhầm đúng không? Cô hãy nói như vậy đi. Cháu xin cô. Hãy nói đó là nhầm lẫn đi. Tại sao mẹ cháu lại bị tai nạn cơ chứ?
Hiểu lầm đúng không ạ?
Cô Lan nhìn tôi, xót xa, ôm tôi vào lòng, khuyên nhủ.
-Đó là sự thật cháu à. Cô rất tiếc. Cháu đừng quá đau lòng. Mẹ cháu còn đang phẫu thuật trong kia. Sẽ không có gì xảy ra đâu. Mẹ cháu nhất định sẽ tỉnh lại.
KHÔNG. Tôi không muốn nghe. Vì sao? Vì sao ông trời
lại đối xử với mẹ con chúng tôi như vậy? Tôi ngồi thụp xuống sàn nhà
lạnh giá, có một bàn tay vô hình bóp chặt tim tôi. Nghẹt thở. Tôi thật
sự muốn bỏ cuộc. Tôi thật sự muốn thay mẹ hứng chịu tất cả. Những gì tôi yêu quí đều bị tổn thương còn tôi thì vẫn bình yên. Có phải ông trời
đang muốn trừng phạt tôi đúng không? ĐỪNG. Tôi không thể chịu đựng được
nữa rồi. Ba à, con lại không thể bảo vệ được mẹ rồi. Chắc hẳn ba đang
trách con đúng không? Vậy thì đáng lẽ ba phải giúp mẹ đi chứ. Xin ba
đừng đưa mẹ đi theo được không? Con rất mệt mỏi. Dù có kêu gào đi chăng
nữa th