Disneyland 1972 Love the old s
Nhóc Con Dễ Thương! Lấy Anh Nhé!!!

Nhóc Con Dễ Thương! Lấy Anh Nhé!!!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 321792

Bình chọn: 7.00/10/179 lượt.

t nó vào giữa làm gì?

- Khụ... khụ... khụ... - Nó ho sặc sụa, cũng tại lo nhìn hai cái người này nên nó mới bị thế. Đáng ghét!!! Đáng ghét!!!

- Nhóc con/Anh Nhi, uống nước đi! - Đồng thanh tập 1.

- Đừng có nói theo tôi! - Đồng thanh tập 2.

- Đừng bắt chước tôi nữa! - Đồng thanh tập 3.

Lại nữa rồi, sao hai cái người này không hòa bình được hơn 5 phút nhỉ?
Nó ho nhiều vậy mà hai người bọn họ vẫn có thể gây nhau à? Đợi họ đưa ly nước chắc nó chết vì sặc mất thôi!

- Cả hai dừng lại cho em! - Nó quát.

Lập tức hai anh chàng im lặng, rưng rưng nhìn nó, hắn lại dùng khuôn
mặt đẹp trai cộng đôi mắt cún con tội nghiệp làm nó lay động, Lâm thì
lại dùng giọng nói đáng thương cộng khuôn mặt hối hận làm nó dao lòng.
Nó đầu hàng, nó thua, đừng có công kích nó kiểu này nữa.

- Hai
người ấy, cứ gây nhau xong lại xin lỗi, con nít như thế từ khi nào vậy
hả? - Nó đánh vào vai Lâm rồi lại cốc vào đầu hắn.

- Đau! Sao em cốc anh như thế? Em chẳng thương bạn trai em gì cả! - Hắn ôm đầu, nhăn mặt.

- Phải đấy! Em là con gái không nên bạo lực như vậy! - Lâm thêm vào.

- Bạn trai em hư thì em phải cốc. - Nó chỉ vào trán hắn. - Còn anh, em
bạo lực thế đấy! Ai bảo em nói mãi không nghe. - Nó quay sang Lâm. - Mà
hai người hay nhỉ? Gây nhau suốt ngày, đến khi bị mắng thì hùa vào đả
đảo em.

- Là cậu hùa đấy! - Hắn chỉ vào mặt Lâm.

- Là cậu chứ! - Lâm cãi.

- Không! Là cậu. - Hắn.

- Là cậu! - Lâm.

- Im lặng! - Nó đánh cả hai. - Vừa nói xong lại tiếp tục gây nhau,
không cho hai người gây nữa. Nhật Lâm, anh sang bàn bên phải ngồi, còn
Trúc Du, anh sang bàn bên trái, không cho ai ngồi gần em cả. Nhanh, mau
và lập tức! - Nó ra lệnh.

Lệnh ban rồi thì còn nói gì được nữa, Lâm cầm khay thức ăn của mình đi, hắn cũng ôm phần ăn của mình rời
khỏi. Hai người ngồi hai góc trông cực kì tội nghiệp, hắn thì nhìn như
con cún nhỏ vừa bị chủ mắng, đôi mắt long lanh ươn ướt sắp khóc. Lâm thì như con chim nhỏ mắc mưa, ánh mắt buồn vô cùng. Nó thương lắm nhưng ai
bảo, tự làm tự chịu, cứ dễ dãi rồi lại không biết sợ là gì. Lần này nó
phải phạt.

#Tại phòng nó#

Nó mệt muốn ngất luôn, không mệt vì bài tập mà lại mệt vì hai cái tên đáng ghét kia, mới đầu nó thấy Lâm hiền lành nên nó nghĩ Lâm dễ mến nhưng không hiểu sao khi Lâm gây
với hắn, nó lại cảm thấy Lâm đáng ghét không kém gì hắn.

Nó mở
tủ định lấy ipad chơi game cho khuây khỏa thì ánh mắt nó lại chợt để ý
tới sợi dây chuyền của hắn. Cầm sợi dây chuyền lên, nó ngắm thật kĩ,
những ngón tay thon thả lướt ngang chữ " Trúc Du " trên mặt dây. Nó phải làm sao đây? Tuy nói là suy nghĩ nhưng đó cũng chỉ là kế hoãn binh,
không thể để lâu được. Nó không thể xác định nổi cảm xúc của mình, cuối
cùng nó yêu ai? Nó yêu hắn hay yêu Nhật Lâm, hay là nó không yêu ai cả,
trái tim nó vẫn rỗng không. Rốt cuộc tim mình có chủ chưa nó cũng không
biết, mình có yêu chưa nó cũng không biết, thì làm sao nó có thể trả lời câu hỏi nó yêu ai?

Nhắm mắt, nó muốn ngủ, nếu nó không thể trả lời thì hãy để thời gian giúp nó.

#Sáng hôm sau, tại trường#

Bây giờ là giờ tập thể dục, hôm nay lớp nó học bơi, mọi người đang chuẩn bị.

Hồ bơi trường nó đặt cạnh sân bóng rổ, và thật éo le, giờ này lớp hắn đang học bóng rổ. Từ chỗ lớp nó học có thể nhìn ra sân bóng và tất nhiên,
không nữ sinh nào có thể bỏ qua cảnh đại hoàng tử Nam Trúc Du chơi bóng.

Đến giờ học, lớp nó xếp thành 6 hàng, 3 hàng nam và 3 hàng nữ. Từng học sinh của mỗi hàng sẽ nhảy xuống hồ và bơi sang thành hồ bên kia.

Đến lượt nó, nó nhảy nhẹ nhàng xuống hồ và bắt đầu bơi, đang bơi thì
bỗng có một bàn tay nắm lấy chân nó lôi xuống, vì lớp nó ai cũng biết
bơi nên thầy giáo cho bơi ở hồ 3 mét nên nó không thể nào đứng được.
Khoan, nó nhận ra rồi, không phải một mà là hai, ba và nhiều bàn tay nắm lấy nó kéo xuống. Nó hoảng sợ vùng vẫy, nhưng nửa thân dưới của nó đã
bị những bàn tay không chế, nó khó thở, trước mắt nó chỉ toàn nước và
nước.

Thân thể nó không còn sức lực để vùng vẫy nữa, buông xuôi tất cả, nó cảm nhận được bản thân đang chìm xuống, nó nghe thấy ai đó
gọi nó, giọng nói ấm áp và thân quen. " Trúc Du ", trái tim nó cứ thôi
thúc gọi mãi cái tên đó, khuôn mặt hắn lúc cười, lúc buồn, lúc bình
thản, lúc lạnh lùng cứ hiện diện lên trong nó như một thước phim quay
vòng. Hình như nó thấy hắn, hắn đang lại gần nó. Ngốc thật! Sao hắn có
thể ở đây, có lẽ nó chỉ ảo giác thôi! Phải, chỉ ảo giác thôi.

Nó ngất đi trong khi con tim vẫn gọi " Trúc Du " và hình ảnh hắn vẫn
hiện lên rõ mồn một. Nó cảm thấy thân hình nhẹ bỗng, cơ thể nó hình như
không còn chìm dưới nước nữa, hình như ai đó đang ôm lấy nó, là ai vậy?

- Nhóc con! Tỉnh dậy đi! Em đừng nắm mắt nữa! Mở mắt ra nhìn anh đi! -
Hắn lo lắng, nghe mọi người nói nó bị ngộp dưới nước hắn lo biết nhường
nào.

Nó vẫn im lặng, không trả lời, hắn cúi đầu xuống, môi hắn
chạm vào môi nó,