
hắn hô hấp nhân tạo cho nó, vừa làm vừa không ngừng gọi nó. Nó cảm nhận được bờ môi ai đó ấm áp hôn nó, nó muốn mở mắt quá!
Muốn mở mắt để nhìn thấy ai đó, để được gặp ai đó, nhưng khó quá! Đôi
mắt nó nặng trĩu, không thể động đậy gì được.
Nó ho sặc sụa, nước từ miệng nó trào ra, mắt nó dần mở và điều đầu tiên nó thấy là khuôn mặt mừng rỡ của hắn.
- Nhóc con! Em tỉnh rồi! Anh lo lắm! - Hắn ôm nó.
Vậy ra người cứu nó là hắn, vậy là nó không hề ảo giác, vậy là lúc đó nó đã thấy hắn, nó tựa đầu vào vai hắn.
- Anh đưa em đến phòng y tế. - Hắn bế nó lên rời khỏi đó.
Lâm đứng lên, bước theo hắn, nãy giờ Lâm không nói một câu nào là vì
Lâm đang ngạc nhiên. Khi nó bắt đầu bơi thì hắn bị trượt chân, theo Lâm
biết thì lúc đó chân hắn bị trật và vì dùng tay đỡ nên tay hắn cũng bị
thương, còn bật máu nữa. Vậy mà khi nghe nó bị ngộp hắn không ngần ngại
nhảy xuống dù bản thân đang thương tích đầy mình. Không ai chú ý chứ Lâm chú ý rất rõ, dù là hồ sâu 3 mét nhưng nước rất trong, có thể nhìn thấy bên dưới, Lâm thấy hắn nhăn mặt vì đau nhưng hắn vẫn mặc kệ, chỉ lao
xuống cứu nó không quan tâm bản thân. Hắn vì quá lo cho nó nên đã không
chú ý một điều, chỗ hắn bị trượt chân có một mảng nước bôi trơn, chứng
tỏ có người cố ý để hắn ngã, ở cổ chân nó có vết bầm chứng tỏ có người
kéo xuống. Kết luận cuối cùng là có người làm hắn bị thương để khi nó bị ngộp hắn không thể cứu nó, vậy đây là vụ tai nạn có sắp đặt và do cùng
một người bày ra.
Lâm không hề biết rằng: mọi chuyện anh suy
đoán đều hoàn toàn trúng phóc với sắp đặt của một người. Người đó im
lặng quan sát từ một góc kín ở hồ bơi. Khuôn mặt người đó thay đổi theo
từng tình tiết của sự việc vừa rồi. Tay người đó nắm chặt, cắn chặt môi
đến bật máu, giọng điệu tức giận:
- Bị thương mà vẫn nhảy xuống cứu nó, anh yêu nó nhiều đến vậy sao? Cứ chờ đó, nhất định một ngày em
sẽ là người sỡ hữu trái tim của anh!
#Phòng y tế#
Nó nằm trên giường, lim dim ngủ, hắn vẫn ở bên cạnh, nắm bàn tay nó, ánh mắt hiện rõ lên những tia lo lắng.
- Cậu đi băng bó vết thương đi! Tôi ở đây với cô ấy cho. - Lâm nói.
- Không, tôi muốn ở đây với cô ấy. - Hắn đáp.
- Với bộ dạng ướt nhẹp và đầy vết thương như thế ư? Cô ấy nhìn thấy sẽ
rất buồn, cậu không muốn người cậu yêu phải buồn đúng không? - Lâm nhìn
hắn, nhận được cái gật nhẹ của hắn, Lâm tiếp. - Vậy thì đi băng vết
thương và thay quần áo đi!
Đặt bàn tay của nó xuống giường, hắn nhẹ nhàng bước ra ngoài để bác sĩ băng bó. Lâm ngồi xuống cạnh giường
nó, cầm bàn tay thon thả của nó lên, áp sát vào mặt mình, bàn tay nó
lạnh, không ấm áp, điều đó chẳng khác nào tăng thêm thù hận trong lòng
Lâm cả, anh thề phải tìm ra kẻ đã hại người anh yêu thương.
Mi mắt khẽ động đậy, nó mở mắt ra, trước mặt nó là Lâm, anh cười với nó:
- Em tỉnh rồi! Muốn uống chút nước không?
Nó lắc đầu, uống nước gì chứ, cách đây không lâu nó suýt chết vì uống
quá nhiều nước đó! Mà hắn đâu rồi? Chẳng phải hắn đã cứu nó sao? Không
lẽ lại bỏ mặc nó cho Lâm chăm sóc à? Nghĩ đến đây, con tim nó chợt nhói, nó muốn khóc. Khoan, hình như trước lúc ngất đi nó cảm nhận được mùi
máu, nó không hề bị thương, vậy máu đó là của ai? Không lẽ... là của hắn sao? Nó lo lắng nhìn Lâm:
- Anh Du đâu rồi? Trước khi em ngất anh ấy vẫn bên cạnh em mà, giờ anh ấy đi đâu rồi?
Nhìn bộ dạng lo lắng cho hắn của nó, tim Lâm thắt lại, chẳng lẽ nó yêu
hắn rồi sao? Không phải đâu, sao nó có thể yêu hắn chứ, phải, không thể
nào. Tự trấn an mình bằng một lí do không có sức thuyết phục, Lâm trả
lời:
- Cậu ấy đi thay quần áo rồi.
Nó gật nhẹ đầu
nhưng tâm trạng vẫn còn lo lắng, thấy hắn rồi nó mới yên tâm. Cánh cửa
bật mở, hắn bước vào, bàn tay phải băng lại, chân đi khập khiễn, thấy nó tỉnh lại, hắn phóng như bay tới trước mắt nó, tươi cười:
- Tỉnh rồi sao? Anh lo quá!
- Chân và tay anh bị gì thế? - Nó nhìn vào vết thương của hắn.
- À! Chơi bóng rổ sơ ý bị ngã. Không sao! Anh đưa em về nhé!
Không để nó trả lời, hắn nhấc bổng nó lên bỏ đi để Lâm một mình ở lại.
- Người em yêu là Trúc Du sao? - Giọng Lâm đau đớn.
#Tại nhà nó#
- Em nhớ nghỉ ngơi đó. - Hắn dặn nó.
- Biết rồi! Anh cũng phải chăm sóc vết thương nha. - Nó quan tâm.
- Anh nhớ, anh sẽ làm theo những gì em dặn. - Hắn cười tươi rói, gật đầu.
Hắn và nó tạm biệt nhau, nó nhìn xe hắn khuất hẳn rồi bước vào nhà. Đi
thẳng lên phòng, thả cơ thể mệt mỏi xuống giường, nhắm mắt thư giãn.
Hình ảnh hắn lại hiện lên trong đầu nó.
Tại sao khi ở giữa ranh giới sống và chết, con tim nó lại gọi tên hắn? Tại sao trong tâm trí
nó, những hình ảnh hắn lại xuất hiện chứ? Tại sao khi ở bên cạnh hắn,
trái tim nó lại ấm áp, tại sao dựa vào bờ vai hắn, nó lại có cảm giác an toàn? Tại sao trái tim nó lại rộn ràng khi nhận được sự quan tâm của
hắn? Tất cả những câu hỏi tại sao đó chỉ có một câu trả lời: Nó yêu hắn.