
>Khôi Nguyên: [Mai Phương không cùng em đi ăn trưa thật sao?'>
Hiểu Hân: [Đừng giả vờ vô tội'>
Khôi Nguyên: [Anh nói thật! Ông trời hình như rất thương anh'>
Khôi Nguyên: [Buổi trưa anh cũng có ít thời gian lắm. Lên đây ăn với anh nhé!'>
Khôi Nguyên: [Đi..đi..mà'>
Hiểu Hân đọc tin nhắn giả vờ làm nũng của anh mà rùng mình, sau đó cô gục mặt xuống bàn cố nín cười.
Hiểu Hân ra khỏi phòng sau đó đi cầu thang bộ lên tầng của anh. Giờ này
thang máy rất đông người xuống tầng, nếu cô ấn nút đi lên tầng trên rất
dễ bị người khác chú ý.
Hiểu Hân đến quầy lễ tân thì gặp Ngọc Vân, cô ngập ngừng định mở lời thì Ngọc Vân đã nhanh nhẹn tươi cười đón cô.
“Chị Hiểu Hân cứ vào đi ạ, tổng giám đốc đang chờ chị”
Hiểu Hân ngại ngùng cúi chào sau đó mở cửa đi vào. Hiểu Hân bước vào phòng
thấy Khôi Nguyên vẫn đang làm việc, tiếng động do cô cửa mở khiến anh
nhìn lên. Lòng Hiểu Hân bỗng thấy rạo rực khẩn trương khi nhìn vào đôi
mắt sáng rực của anh.
“Em ngồi đi chờ anh một lát”
Khôi
Nguyên vẫn đang bận nên anh để cho Hiểu Hân ra ghế ngồi đợi một lúc.
Trong lúc đó Ngọc Vân ở ngoài đã mang bữa trưa vào xếp trên bàn. Hiểu
Hân có chút ngại ngùng khi để Ngọc Vân phải phục vụ nên cô cũng giúp
Ngọc Vân một tay.
Ngọc Vân ra khỏi phòng thì Khôi Nguyên cũng
xong việc tiến đến. Anh ngồi xuống liền ngồi xuống ôm chặt Hiểu Hân vào
lòng rồi nói.
“Mới có mấy tiếng thôi mà anh đã nhớ em lắm rồi, phải làm sao đây?”
Hiểu Hân hơi bất ngờ nhưng sau đó cô cũng vòng tay ôm lại anh, trong lòng cô cũng nhớ anh nhiều.
“Em nghe nói mới yêu ai cũng như thế, đến khi yêu một thời gian sẽ cảm thấy cân bằng, bớt nhớ nhung hơn”. Hiểu Hân dụi mặt vào ngực Khôi Nguyên
nói.
“Anh nghĩ mình sẽ không như họ, vì năm năm qua anh lúc nào
cũng nhớ em. Anh chẳng có một tấm hình nào của em cả, nên ngày nào anh
cũng phải tự tượng ra khuôn mặt em. Anh sợ mình sẽ quên em”
Hiểu Hân thấy sống mũi mình cay cay, cô lảng sang chuyện khác vì cô sợ mình sẽ khóc.
“Thôi ăn cơm đi anh, không đồ nguội hết bây giờ”
Hiểu Hân ngồi thẳng lại, cô soạn bát đũa cho Khôi Nguyên.
Tiếng gõ cửa phòng vang lên khiến Khôi Nguyên nhíu mày, anh đã yêu cầu Ngọc
Vân không để ai làm phiền vậy mà lại có người tới vào giờ này.
Cánh cửa mở ra, là Hồng Ánh và Mike tiến vào. Hiểu Hân nhìn thấy họ liền mở to mắt, lòng cô bấn loạn hết cả lên.
“Tôi thấy Ngọc Vân bảo cậu ăn trưa tại phòng nên mua ít đồ ăn ngon lên ăn cùng cậu luôn”.
Hồng Ánh cười, giơ cao hộp đồ lên, sau đó đi đến thản nhiên ngồi xuống cạnh Hiểu Hân.
“Chào em gái, lại được gặp em nữa rồi”
“Dạ! Chào chủ tịch ạ!” Hiểu Hân bối rối không dám nhìn Hồng Ánh
“Người nhà cả mà em, đừng khách sao thế. Gọi là chị thôi!”
“Sang đây ngồi đi, đừng trêu hai đứa nữa”. Mike vỗ xuống ghế bên cạnh mình, nói với Hồng Ánh.
Hồng Ánh liền đứng lên sang bên ghế của Mike ngồi. Phía đối diện Khôi Nguyên đang lườm Hồng Ánh, anh dùng khẩu mình mắng Hồng Ánh.
“Đồ phá đám!”
Hồng Ánh nhìn lại Khôi Nguyên cười, ra vẻ đắc chí vì đã phá đám được anh.
Khôi Nguyên quay sang nhìn Hiểu Hân, thì thấy cô đang nhìn mình bằng ánh mắt cầu cứu. Anh nắm bàn tay cô vỗ nhẹ như trấn an rồi hướng cô sang phía
Hồng Ánh giới thiệu.
“Cái người em gọi là chủ tịch kia là chị gái của anh, còn Mike là ông chồng yêu quý của chị ấy. Đúng là toàn người
nhà cả, em đừng có ngại”.
Hiểu Hân nhìn hai người bọn họ cười
nhẹ, nhưng trong lòng âm thầm muốn khóc “sao người nhà anh lại toàn các
nhân vật khủng của công ty thế này cơ chứ?”
Hồng Ánh thấy Hiểu Hân vẫn có chút e ngại nên chị chủ động.
“Hôm nay coi như em chính thức ra mắt anh chị rồi. Đừng ngại anh chị vì vị
trí công việc nhé, chúng ta sau này đều là người nhà cả. Ngoài giờ làm
chị còn muốn bắt cóc em đi chơi nữa cơ, chứ hai tên đàn ông này thì biết gì về thú vui riêng của chị em phụ nữ chúng mình chứ”
“Vâng! Nhưng nếu em có sai xót trong công việc thì anh chị cứ nghiêm khắc chỉ bảo em ạ”
Hiểu Hân thực lòng muốn vậy, vì cô không muốn tình cảm cá nhân ảnh hưởn
g đến công việc.
“Thôi cả nhà ăn đi nào, chẳng mấy khi được ăn cơm buổi trưa đông vui như vậy”. Hồng Ánh hô hào mọi người.
“Đúng là chẳng mấy khi, nhưng đừng có mà lạm dụng chẳng mấy khi đó phá đám
giờ trưa quý báu của em đấy.” Khôi Nguyên nhắc nhở Hồng Ánh.
“Đúng là nhỏ mọn mà” Hồng Ánh bĩu môi.
“Chị cậu sốt ruột ra mắt em dâu đấy mà, sợ cậu mãi không giới thiệu nên
chúng tôi phải mặt dày chạy đến trước. Yên tâm là sẽ không quấy nhiễu
thời gian thân mật của hai người đâu”. Mike lên tiếng trêu Khôi Nguyên
và Hiểu Hân.
Hiểu Hân nghe Mike nhấn mạnh từ “thời gian thân mật” khiến cô đỏ bừng mặt vì xấu hổ. Cô tự nhắc nhở mình phải né tránh lên
trên đây ăn cơm cùng Khôi Nguyên.
Hình như Khôi Nguyên đọc được ý nghĩ của Hiể