Old school Swatch Watches
Nhóc Là Em Giả Bộ Hay Thực Sự Không Biết Tôi Yêu Em

Nhóc Là Em Giả Bộ Hay Thực Sự Không Biết Tôi Yêu Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 321994

Bình chọn: 9.5.00/10/199 lượt.

ùng, em họ, mời mọi người dùng cơm.

-Ờ, phải rồi. Con ăn đi. -Ông Hùng cầm đũa lên.

Nhưng vừa gắp miếng thịt sườn kho chua ngọt cho vào miệng thì Di tự nhiên thấy đau đau hai bên hàm, nói đúng hơn là hai bên má.

-Con sao thế.-ông Hùng lo lắng.

-Tự nhiên ai má con đau quá.

"hơ" Phong Anh giật mình [thủ phạm là đây'>.

-Hồi nãy lúc con ngủ, hình như bị ai đó đạp vào người và nhéo má con.

Ông Hùng liếc nhìn Anh và nhận ngay được tín hiệu từ cậu con trai của mình.

"Chính xác".

"Sao con lại nhéo má chị"-Ông hùng truyền tín hiệu qua cho con.

"Con ghét con nhóc đó"

-Ân Di là chị con đấy nhé, con nhéo má chị mà coi được hả.-Ông hùng trong lúc tức giận đã lỡ lời.

Cả Anh và Di trố mắt ra, bất ngờ, Phong Anh đút ngay một miếng thịt vào miệng bố.

-Ba yêu dấu, ăn xong rồi thì mình ra cửa hàng đi. có một số sổ sách con quên báo với ba đấy.

Phong Anh kéo ông Hùng ra ngoài, để lại Di một mình.

-Ơ, vậy ra mọi người ăn hết rồi sao.Chán ghê.-Di xịu mặt, quên cả cái câu "vô tình tố cáo" của ông Hùng.

Phong Anh vừa kéo ba mình ra khỏi cửa thì ông Hùng giựt tay lại:

-Con làm gì thế?

-Sao bố lại hét toáng lên thế, nếu lỡ...

-Gì cơ?

-nhỡ con nhỏ đó đi rêu rao khắp trường "niềm hãnh diễn" của An Nam hành hạ nó thì sao.

-Ý con muốn nói là gì?

-Con không thể tưởng tượng nổi, vào ngày mai, con nhóc đó lên trường và trở thành cái loa phát thanh thông báo rằng " hội trưởng hội học sinh khu 3 trường tư thục An Nam có hành vi hành hạ học sinh năm nhất cấp 3" trời ơi là trời, lúc đó thì con khỏi biết dấu mặt vào đâu nữa.

-Có làm có chịu chứ, la lối cái gì.- Đáp lại sự lo lắng lố lăng của con trai thì ông Hùng vẫn điềm tĩnh pha chút trêu chọc.

-Trời ơi, hình tượng của con.

Két...ÂN Di mở cửa ra thì thấy hai người đang đứng trước cửa.

-Hai người không đi ra cửa hàng sao.

-À,à, chú mới quay về. Cháu ăn cơm chưa.

-Dạ rồi, cháu dọn rửa luôn rồi, hôm nay cơm ngon quá, chú với em họ ăn sao chừa nhiều quá, không làm phí công 2 người, cháu ăn hết luôn rồi.

-Ơ...-Ông Hùng đứng im như tượng..."mình chưa ăn cơm mà"

-Thôi nào, đứng ngoài đây làm gì, vào nhà đi.-Anh lên tiếng.

-Ukm, đúng rồi, mọi người vào đi. cháu vô phòng tí đây.

Vừa bước vào trong nhà, Anh kéo ba mình xuống bếp, lịch sự kéo ghế cho ba mình ngồi rồi nói:

-Tại con hết, con sẽ nấu bù lại thiệt hại cho ba.

Phong Anh mở tủ lấy tạp dề mang vào. Anh nhanh chân lại gần tủ lạnh, mở tủ lấy thịt bò, bí đỏ và khoai tây ra. Phong Anh mang ra bếp và bắt đầy rửa sạch và thái thịt, xắt bí, gọt khoai.

-Phong Anh.-Ông Hùng gọi.

-Gì vậy ba.

"Dù sao, con vẫn là đứa con trai ngoan nhất thế giới" Ông Hùng thầm nghĩ, miệng mỉm cười.

-Ăn đồ con nấu, không chết chứ.

-Này, ông già, tui cho ông nhịn luôn bây giờ.

-Thôi nào con trai, đùa tí thôi mà.

-chết tiệt.

-haha, nhớ hồi con nhỏ...-và rồi, ông Hùng bắt đầu từ mớ chuyện quá khứ.

Ân Di nép ở cửa bếp, đáng ra tính đi uống nước nhưng nhìn thấy 2 cha con chú Hùng ở dưới bếp mới biết mình bất cẩn khiến cho họ không còn miếng thịt sườn nên chẳng dám xuống, mà đứng đó suy nghĩ cách lấy nước uống. Nhưng nghe cả hai nói chuyện thì Di đứng luôn ở đó, lỡ nghe thì nghe cho trót, chẳng tội gì cả và rồi Di bắt đầu suy nghĩ:

-Nếu mà mình nấu cho ba ăn thì ba có hỏi vậy không nhỉ.(đây là kẻ được cha nấu cho ăn từ nhỏ đến lớn).

Di bỏ lên phòng, cô nhóc tự nhiên nhớ ba quá, khuôn mặt buồn buồn quên cả khát nước. Mang cơn mong nhớ đi vào phòng tắm, tắm rửa hết 30p vẫn còn nhớ, tiếp tục đi đánh răng rồi mang cơn nhớ lên giường đi ngủ. Thoáng cái đã ngủ say như chết. 8 giờ, ông Hùng mang đĩa trái cây vô cho thì thấy ngủ mất tiêu nên lắc đầu cười trừ rồi tắt đèn hộ cô nhóc.

Sáng hôm sau 5:30 am.

-Phong Anh ơi, dậy đi, tập thể dục nào.

Di chẳng cần biết đây là phòng của ai, chẳng cần quan tâm phòng này toàn đàn ông con trai mà cứ xông thẳng vào và lay Anh dậy. Phong Anh quay mặt về phía bên kia, lấy tay kéo chăn trùm kín đầu.

-Em họ, ngủ nướng vừa thôi, không tốt đâu.

-Đừng có làm phiền tôi.-Phong Anh càu nhàu.

-Làm ơn đi mà, má chị từ hôm qua tới giờ vẫn còn đau, mở miệng ra nói thì đau không chịu được . Chị không nói nhiều được đâu.

-Chết tiệt.-Anh quát. "Con nhóc đó nắm được điểm yếu của mình rồi" (suy bụng ta ra bụng người, người ta đâu cố ý đe dọa đâu.)

-Nào, nào em họ, dậy tập thể dục.

10p sau,Phong Anh và Ân Di đã có mặt dưới sân. Nào, giờ mình chạy một vòng từ nhà lên đầu đường rồi xuống cúi đường rồi trở lại nhà nha.

-Cái gì cơ, cô có biết con đường này dài lắm không.

-Vòng đi vòng lại cũng mất khoảng nửa tiếng thôi mà, đi nhanh đi.