Disneyland 1972 Love the old s
Nhóc Lười...tôi Yêu Em

Nhóc Lười...tôi Yêu Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3214995

Bình chọn: 7.5.00/10/1499 lượt.

hông thích ăn trứng vịt lộn, nhưng nhìn cô nàng ăn trong vòng 10 phút hết 5 quả cũng chết khiếp. Ốc luộc cậu ta vụng về khêu chưa được mấy con trong khi đó cô nàng cứ khêu nhoay nhoáy như gà mổ thóc vậy, tốc độ cực nhanh, loáng cái hết vèo bát ốc. Bánh bao thì cho rất chi là nhiều tương ớt, cay xé lưỡi vậy mà cô nàng ăn vèo phát 3 cái trong khi cậu nhìn mà cũng lạnh cả người, vã mồ hôi như tắm. Chưa hết cô nàng còn xơi luôn 2 cốc chè thập cẩm trong khi cậu với Thuỷ Tiên no bụng lắm rồi, đành cứ ngồi nhìn cô nàng ăn nhồm nhoàm như quỷ đói 3 năm vậy...?

Đã vậy cô nàng còn vô duyên đến nỗi chẳng thèm nhìn ngó xung quanh, vừa ăn vừa nói chuyện liên tục bắn đầy cả nước bọt vào người khác. Khăn giấy ngay bên cạnh cô nàng lười không thèm cả liếc nhìn, liền lấy tay quệt ngang miệng cái. Đã vậy thấy hai người kia nhìn mình đầy kinh dị vẫn còn cười tươi được mới ghê ^^

Cuối cùng Thành Trung phải chi một khoản tiền không nhỏ. Nhưng cậu ta không hề tiếc số tiền bỏ ra mà cậu ta bắt đầu biết cô nàng ham ăn kia có thêm tài lẻ nào để mà thầm khâm phục sát đất rồi.

Bây giờ thì cậu đã hiểu vì sao lúc vừa rồi ở cổng trường, Thuỷ Tiên lại cười gian gian như vậy rồi. Haiz

- Thôi muộn rồi, tôi về đây, bye nhé...Hí hí.

Hoạ Mi chào tạm biệt Thành Trung rất nhiệt tình. Còn Thành Trung thì cố cười nhăn nhó vẫy tay chào cô...

- Mày đúng là heo tái sinh rồi. Đừng nói là cậu tao mà đến tao nhìn mày ăn uống cũng thấy kinh hồn bạt vía, ăn gì mà lắm thế. Eo...

Thuỷ Tiên đưa ánh mắt đầy mỉa mai nhìn nhỏ, giọng chế giễu nói. Không khỏi rùng mình ớn lạnh về khả năng ăn uống vô địch của nhỏ ^^

- Ha ha, thế còn ít đó. Mày tin ngay cả 10 con voi tao cũng xơi tái hết không cần suy nghĩ không?

Hoạ Mi cười đắc ý vênh mặt lên, cảm thấy rất tự hào về khả năng ăn uống vô địch của mình...

- Vãi, thôi tao sợ mày rồi.

Thuỷ Tiên nhún vai nhìn nhỏ nói mỉa mai. Con nhỏ này đầu óc chứa gì không biết, tưởng người ta đang khen ngợi sao? ghê quá...

Về đến nhà, nhỏ liền ngủ một giấc, khoảng 6h tối thì tỉnh dậy tiếp tục chơi game. Ăn liên tục 30 gói bim bim, 20 cái kẹo mút (thực ra là toàn cắn nhai luôn, chứ ngậm gì), ...

9h tối, nhỏ liền đi hoà bát tạm bát mì tôm ăn cho qua bữa. sau đó đi tắm rửa...

Nhà cửa bẩn thỉu, giấy rác đủ thể loại bày bừa ra nhỏ cũng mặc kệ...bẩn thế chứ bẩn nữa cũng chả liên quan quái gì đến nhỏ...(botay)

11h nhỏ mới ngồi vào bàn học bắt đầu nhăn nhó, đau khổ âm thầm chửi 18 đời nhà thầy giám thị. Khi bắt nhỏ phải chép phạt tận 40 lần cái nội quy nhàm chán nhạt như nước ốc này. Haizz, chẳng có gì thú vị cả...

Chép, chép...đến 1h sáng không thể chịu được nữa nhỏ liền ngủ thiếp đi...

Trong cơn mơ nhỏ mơ thấy mình đang cầm cái đùi gà quay to tướng ăn rất ngon lành... Đúng 7h sáng hôm sau Hoạ Mi đã có mặt tại trường. Nhưng vì đêm hôm trước thức khuya quá hơn cả cú đêm nên trông bộ dạng của cô nàng lúc này rất thê thảm ngang với gấu trúc luôn.

Mắt thâm quầng đầy mệt mỏi, khuôn mặt ủ rũ thiếu sức sống. Miệng liên tục ngáp ngắn ngáp dài mà không hề cảm thấy mỏi miệng. Quần áo thì nhăn nheo, có lẽ sáng nay do vội quá nên mặc nhầm đồ cũ chăng, hoặc do lâu ngày không là thì phải. Đeo cái cặp to bự không biết chứa tài sản quý giá gì trên lưng lê lết từng bước chậm chạp giống hệt ốc sên đang đi chuyển.

Vừa vào đến lớp, cô nàng không nói không rằng, liền vứt cái cặp to bự kia lên mặt bàn. Thả người phịch xuống ghế tiếp tục ngáp.

- Sao trông người mày mệt mỏi như người bị bệnh vậy?

Thuỷ Tiên ngồi bên cạnh quan tâm hỏi, sao hôm nay trông con nhỏ này tàn tạ thiếu sức sống vậy nhi? Mọi hôm vừa gặp nhau là mồm mép tép nhảy chém gió thành bão rồi.

- Bệnh gì?

Cô nàng uể oải rút từ trong cặp ra chiếc bánh bao vừa đưa lên miệng ngoạm vừa nói.

- Tự kỷ đột xuất.

Thuỷ Tiên không chút đắn đo phán một cậu xanh rờn đầy hàm ý.

Hự...

Nghe Thuỷ Tiên nói dứt câu Hoạ Mi đang nhai bánh bao liền bị sặc nghẹn, ho sù sụ. Con điên này xem ra đúng là chán sống rồi dám bảo mình bị tự kỷ à. Được lắm...

- Mày nói lại xem?

Hoạ Mi sau qua cơn nghẹn hiểm nghèo liền quay qua Thuỷ Tiên trừng mắt đe doạ, giọng lạnh lẽo. Con nhỏ chết tiệt này thử nói câu nữa xem, mình phi ngay cái bánh bao này vào cái miệng chuyên nói nhảm nhí của nó không?

- Haiz, mày bị điếc à, tao nói mày bị bệnh tự kỷ chứ sao?

Thuỷ Tiên thở dài, con nhỏ này hôm nay không những bị tự kỷ mà còn bị điếc nữa rùi, không hề phát hiện ra mình sắp gặp nguy hiểm...

- Á, đau, mày làm cái gì thế?

Thuỷ Tiên đau đớn kêu lên, chẳng hiểu sao bất ngờ bị con điên kia véo một cái rõ đau vào eo. Hic

- Mày không thấy tao đang khó chịu, bực bội hay sao mà còn nói tao tự kỷ?

Hoạ Mi nheo nheo mắt nhìn Thuỷ Tiên đầy bực bội, thử nói nhảm câu nữa coi?

- Hic, có thấy thì tao mới hỏi chứ sao?

Thuỷ Tiên nhăn nhó nhìn nhỏ, đang trong tư thế chuẩn bị chuồn là thượng sách sợ con nhỏ này nổi điên nữa thì chết...

- Biết mà còn nói vậy ha?

Hoạ Mi quát to, nhỏ cảm thấy trong lòng lúc này rất khó chịu đã bực bội vì chuyện bị ông thầy giám thị bắt chép phạt cả đêm, sáng ra lại còn bị con bạn nói nhảm. C