
.
- Nếu tôi nói vì tôi yêu em thì sao? – Thanh Tùng mở mắt nhìn Hoạ Mi cười rạng rỡ
- Quên đi, coi như tôi chưa nói gì – Thấy ánh mắt sáng rực như con sói thấy mồi của hắn, Hoạ MI cảm thấy lạnh cả sống lưng vội vàng nhìn ra cửa sổ.
- Nếu tôi thật sự yêu em, nhất định em sẽ gặp rắc rối với Ngọc Mai – Thanh Tùng nói vu vơ.
- Trời ơi! Một Hồng Nhung là quá đủ rồi, nếu thêm Ngọc Mai nữa chắc tôi sớm lên Thiên đường gặp Thượng đế mất đôi. Hic – Hoạ Mi run run nói.
- Không sao, tôi nhất định sẽ bảo vệ em – Thanh Tùng cười dịu dàng nhìn Hoạ Mi.
- Thôi xin người, cho chữ “bình yên” đi. Nhanh thật đã 1h đêm rồi, bao giờ chúng ta mới tới thung lũng tử thần đây – Hoạ Mi cười gượng gạo vội chuyện chủ đề, người này thật sự rất nguy hiểm không nên ở gần.
- Yên tâm, sắp tới rồi – Thanh Tùng nhìn về phía trước một lúc rồi nói.
Giá như chưa từng gặp nhau và quen nhau
Thì em sẽ chẳng phải thấy đau xót, sợ hãi
Khi nhìn thấy bóng anh dần xa thật xa mà
Không có cách gì để níu kéo lại, chỉ mong anh bình an
Tình duyên đôi ta mãi mặn nồng, chỉ đơn giản vậy thôi
Nhưng sao lại trở lên khó khăn như vậy?
Chiếc xe ô tô chở Hoạ Mi cùng Thanh Tùng sau hơn một tiếng đồng hồ đã dừng tại một nơi hoang vu, cỏ mọc rậm rạp xung quanh còn có những ngôi nhà hoang không một bóng người ở, không có đèn đóm gì. Nơi này vừa tối tăm, vừa đem lại cảm giác ớn lạnh, ghê rợn. Hoạ Mi quan sát xung quanh một lúc bất giác rùng mình, linh cảm một điều gì bất an đang diễn ra ở đây quay mặt nhìn Thanh Tùng rồi hỏi.
- Đây chính là thung lũng tử thần à? – Hoạ Mi vừa tiếp tục quan sát
- Uh
- Tại sao lại gọi là thung lũng tử thần? – Hoạ Mi khó hiểu.
- Đi theo tôi tới chỗ này em sẽ hiểu rõ vì sao thôi, chỗ chúng ta cần đến cách chúng ta một đoạn không xa đâu. Khi nhìn thấy những gì đang diễn ra trước mắt tôi tin nhất định em sẽ thấy rất bất ngờ đấy – Thanh Tùng liếc nhìn Hoạ Mi một cái rồi cười nham hiểm, sau đó đi thẳng về phía trước.
Hai người đi cùng nhau một đoạn ngắn chẳng bao lâu đã tới nơi cần đến, thế nhưng khác với không gian tĩnh lặng và âm u ngoài kia càng đi sâu vào trong khu vực nguy hiểm thì thỉnh thoảng lại nghe thấy những tiếng la hét thảm thiết như oan hồn đòi mạng. Hoạ Mi cảm thấy rất khó chịu xen lẫn chút sợ hãi đang muốn quay đầu lại trở về, thật sự không muốn nhìn thấy những cảnh tượng mà mình không muốn thấy chút nào.
- Đã tới rồi lại muốn quay về dễ dàng vậy ư, can đảm lên đi em – Thanh Tùng tóm chặt tay Hoạ Mi trấn an.
Hoạ Mi im lặng không nói gì nửa muốn đi tiếp, nửa muốn quay về thế nhưng bước chân lại cứ theo sự lôi kéo của Thanh Tùng mà đi tiếp những bước vô định. Còn đang mải mê chìm đắm trong suy nghĩ của riêng mình thì đã bị Thanh Tùng kéo núp vào một bụi rậm đầy những cỏ heo may đã chín bám vào quần áo, đang định mở miệng mắng hắn ta một trận vừa lúc thấy hắn đưa tay lên môi ra hiệu im lặng.
- Nhìn thẳng về phía trước một đoạn đi, em có thấy gì đặc biệt không? – Thanh Tùng tay nắm chặt tay Hoạ Mi đưa mắt nhìn về phía trước hoi.
Hoạ Mi nghe thấy vậy cũng vội vàng nhìn thẳng về phía trước, không nhìn thì thôi, vừa nhìn thì đã thấy một cảnh tượng kinh hồn đập vào mắt nhỏ. Phía trước là hai nhóm người đứng cách một đoạn nhìn nhau bằng ánh mắt bất cần đời, không khí có vẻ rất căng thẳng và nồng đậm mùi sát khí chết chóc lẫn máu tanh. Khi mà cả hai nhóm cầm đủ loại thứ vũ khí nguy hiểm từ dao, mã tấu, xích sắt, còn có cả súng nữa chỉ nhìn thôi cũng thấy sợ rụng rời chân tay rồi. Trong một nhóm người đối diện về phía Hoạ Mi nên Hoạ Mi có thể trông thấy rất rõ có bốn người đang đeo mặt lạ và mặc những bộ đồ màu sắc rất đặc biệt theo phong cách riếng của từng người.
Với trái tim nhạy cảm và sự quan sát thông minh, sắc bén rất nhanh Hoạ Mi đã có thể nhận ra bốn người đó là ai thậm chí ngay từ giây phút đầu tiên Hoạ Mi đã nhận ra ai là Nhật Duy. Nhật Duy rất thích màu màu đen, cả người luôn toả ra một khí chất đặc biệt đó là ánh mắt sáng long lanh nhưng lại sâu thăm thẳm chẳng biết là đang suy nghĩ cái gì.
Mỗi khi tức giận hay im lặng cũng luôn toả ra những khí lạnh khiến người ta cảm thấy rét buốt như đứng giữa trời tuyết rơi mỗi khi tiếp xúc hay nói chuyện. Ngay cả bản thân Hoạ Mi mỗi khi tiếp xúc mặc dù lúc Nhật Duy vui vẻ nhất, cười ấm áp nhất vẫn không thể không cảm nhận được một không khí lạnh giá mơ hồ xung quanh. Có lẽ đó là khả năng đặc biệt trời sinh chăng? Ngay cả nhóm người đối địch cũng cảm nhận được sự lạnh giá toả ra từ người Nhật Duy cùng sự uy hiếp chết chóc nên cố tránh xa thật xa.
Thế rồi chẳng biết hai nhóm người đó nói với nhau những gì, vì khoảng cách khá xa nên Hoạ Mi không nghe thấy. Nhưng vẫn có thể tưởng tượng ra được nụ cười nhếch môi lạnh lùng, ánh mắt loé tia nguy hiểm của Nhật Duy vậy mà, không hiểu sao tim Hoạ Mi chợt cảm thấy thắt lại sự lạnh lẽo lan toả từng ngóc ngách trong tim có thể thấy tâm trạng Hoạ Mi bất an và lo lắng đến mức nào. Hai nhóm thật sự xông tới đánh nhau không biết trời trăng gì một là ngươi chết, hai là ta chết mà Hoạ Mi cảm thấy vô cùng kinh sợ. Đưa tay cò