
kinh ngạc mở to mắt hết nhìn cô gái ở ô tô trước mặt đang nhìn về phía mình lại liếc nhìn sang Thanh Tùng.
- Không liên quan đến em – Thanh Tùng mặt tối sầm, lạnh như băng nói rồi mở cửa xe bước xuống.
Đi tới chỗ ô tô của Ngọc Mai, Thanh Tùng lạnh lùng đứng bên ngoài cửa xe nhìn cô nàng bằng ánh mắt nguy hiểm.
- Cô chặn đường như vậy là có ý gì? Chẳng phải hai chúng ta đã cắt đứt mọi quan hệ rồi sao? Sao cô cứ thích làm phiền tôi thế nhi? – Thanh Tùng cười lạnh lẽo, gằn giọng nói.
- Oh, cũng không có gì em chỉ muốn tới xem cô gái nào có thể khiến anh có ý định thuê nhà thật gần chỗ cô gái ấy đang ở, cho người theo dõi 24/24h chỉ một cú điện thoại lúc nửa đêm đang ngủ cũng sẵn sàng đi tới đón cô ấy đi chơi. Khiến em thật sự rất tò mò muốn gặp mặt thử xem sao thôi. – Ngọc Mai cười ngọt ngào.
- Kể ra cô nắm bắt thông tin cũng nhanh đấy, nhưng chẳng liên quan gì đến cô cả. Tốt nhất cô nhanh biến đi cho khuất mắt tôi nếu không đừng trách tôi ác – Thanh Tùng nở nụ cười tanh mùi máu, ánh mắt sâu thẳm băng giá đe doạ.
- Anh à, em thật sự vẫn còn rất yêu anh mà. Tất cả chỉ là lỗi lầm nhất thời do em nông nổi xin anh hãy tha thứ cho em mà – Ngọc Mai mở cửa xe ô tô bước ra nhìn Thanh Tùng khóc nức nở.
- Thôi cho tôi xin, loại phụ nữ ngoại tình trơ trẽn như cô không xứng để tôi liếc mắt chứ đừng nói là tha thứ - Thanh Tùng khinh bỉ.
- Anh…chẳng phải trước đây anh yêu em rất nhiều sao? Nói cả đời này sẽ chẳng yêu và cưới bất kỳ cô gái nào ngoài em rồi mà. Hức – Ngọc Mai nghẹn ngào, khóc thương tâm.
- Trước khác bây giờ khác kể từ lúc biết cô phản bội tôi, tôi đã hết yêu cô rồi. Cô đừng có ở đó khóc lóc làm gì chỉ khiến tôi thêm coi thường cô thôi, lúc cô cởi hết quần áo lên giường với người đàn ông khác cô có nghĩ gì đến tôi không? – Nghĩ lại những chuyện xảy ra trong quá khứ Thanh Tùng lại càng cảm thấy ức chế, máu nóng sôi sùng sục, tay vô thức nắm lại thành nắm đấm.
- Sao anh lại có thể đối xử với em như vậy chứ? Thật lòng em vẫn còn yêu anh rất nhiều mà, sao anh lại không chịu tha thứ cho em chứ. Em biết lỗi thật rồi mà, cầu xin anh hãy tha thứ cho em đi mà…Hức – Ngọc Mai quỳ xuống cầu xin, vừa khóc nức nở, nghẹn ngào nói,
- Quá muộn rồi, tôi đã tha thứ cho cô từ lâu nhưng thực ra thì tôi đã hết yêu cô rồi nên sẽ không bao giờ có chuyện nối lại tình xưa nữa đâu. Cô biết điều đừng có làm phiền tôi nữa, nếu không đừng trách tôi không nể tình xưa nghĩa cũ mà ra tay tàn nhẫn với cô
Thanh Tùng nhắm mắt nói trong chua xót, đã từng yêu rất tha thiết chỉ vì sự phản bội bây giờ hai người lại như người xa lạ cảm thấy tim nhói đau mà không biết phải làm sao? Mặc dù vẫn còn yêu nhưng liệu có thể quay lại nữa không khi trong tim dường như đã xuất hiện một hình bóng mới? Gió đông thổi hiu hắt sao cõi lòng lại thấy lạnh lẽo, cô đơn đến vậy.
- Có phải vì anh đã yêu cô gái ngồi trên xe kia đúng không? Nên mới không còn yêu em như ngày nào, và đã quên hết luôn những lời đã từng hứa với em đúng không? Đúng không?
Ngọc Mai điên cuồng hét to, tại sao lại như thế chứ? Lúc đó chỉ vì say nắng nhất thời nên cô mới làm điều có lỗi với Thanh Tùng nhưng sao anh lại không chịu tha thứ cho cô chứ, cô vẫn còn rất yêu anh mà…Cô thật sự không cam tâm để mất anh dễ dàng như vậy được, anh hứa sẽ cưới cô làm vợ, cô luôn mơ một giấc mơ trở thành cô dâu xinh đẹp, lộng lẫy sánh bước bên anh tiến vào lễ đường.
Vậy mà chỉ một lần lầm lỡ anh lại nhẫn tâm đến vậy sao? Nhất định không chịu tha thứ cho cô sao? Thử hỏi trên đời này có mấy cô gái là chưa một lần nghĩ đến chuyện ngoại tình và dám ngoại tình dù chỉ một lần với người đàn ông khác chứ? Tại sao đàn ông có thể yêu nhiều người, quan hệ với nhiều người phụ nữ nhưng vẫn nhận được sự cảm thông, tha thứ của người phụ nữ. Còn khi phụ nữ mắc sai lầm thì lại nhất định ruồng bỏ, không chịu tha thứ là sao?
- Đúng vậy. Thế nên cô từ nay đừng có làm phiền tôi nữa, giữa chúng ta từ nay về sau sẽ không còn bất cứ quan hệ nào.
Thanh Tùng nhắm mắt, hít một ngụm khí lạnh, cố giữ giọng thật bình tĩnh nói xong bỏ đi thật nhanh. Còn ở lại thêm giây phút nào nữa chắc hắn sẽ mủi lòng mà đồng ý nối lại tình xưa mất, đã từng rất yêu giờ lại phải coi nhau như người xa lạ. Đau
Ngọc Mai ngồi vật vã giữa đường ngơ ngác như người mất hồn nhìn chiếc xe ô tô chở Thanh Tùng người cô từng yêu rất tha thiết đi xa, nước mắt lại tiếp tục tuôn rơi thấy chua xót và hối tiếc vô cùng. Không đâu, anh vẫn còn rất yêu em mà, bằng mọi giá nhất định em sẽ khiến anh quay trở lại bên em và yêu em như ngày nào. Chỉ cần như vậy, sau này có muốn em trả giá thế nào em cũng cam tâm. Phải sống thiếu anh, em thà chết còn hơn…
- Cô gái đó là người yêu cũ của anh hả? – Hoạ Mi chứng kiến từ đầu đến cuối tò mò hỏi.
- Uh, nhưng đã chia tay lâu rồi – Thanh Tùng nhắm mắt đặt tay lên trán, khẽ nói.
- Cô ấy trông rất xinh đẹp và quyến rũ nha, vậy mà anh lại chia tay cô ấy thật đáng tiếc, làm người ai chẳng từng có lỗi lầm sao anh không chịu tha thứ cho cô ấy chứ? – Hoạ Mi nghi hoặc hỏi, nhìn sơ qua cũng biết từng yêu nhau sâu sắc thế cơ mà