The Soda Pop
Nhóc Lười...tôi Yêu Em

Nhóc Lười...tôi Yêu Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3216255

Bình chọn: 8.00/10/1625 lượt.

một thảo nguyên rộng lớn cỏ xanh mướt có rất nhiều loại hoa đủ màu đang khoe sắc dưới ánh nắng mặt trời. Ở trên ngọn núi này trồng rất nhiều những cây đào già vì đang mùa đông nên cành lá khẳng khiu nhưng đến mùa xuân hoa đào nở chắc chắn sẽ vô cùng tuyệt đẹp. Ngoài ra còn có vô số các loại hoa cỏ màu sắc tươi sáng đỏ, vàng, trắng, tím đang nở dưới gốc cây đào già.

Còn có cả thác nước đang chảy từ vách núi xuống cái hồ lớn bên dưới tung bọt trắng xoá, nước từ hồ lớn chảy luồn lách qua các hòn đá lớn nhỏ bấp bênh tạo thành con suối, nước suối trong veo còn có thể nhìn sâu xuống tận đáy cùng mấy con cá nhỏ thân đen bơi chậm chạp kiếm ăn.

Hoạ Mi đi theo con đường mòn để lên đỉnh núi, đá chênh vênh, rất khó đi sợ Hoạ Mi ngã Nhật Duy luôn đi theo sát bên cạnh nắm tay nhỏ kéo đi. Hai bên đường cỏ dại, rồi những cây dây leo kỳ lạ mọc um tùm, còn có cả cây cổ thụ tán rộng che lấp hết ánh mặt trời.

- Nhìn kìa, hoa lan đẹp quá – Hoạ Mi nhìn trên vách núi cao có một chùm hoa lan màu tím rất đẹp vô cùng phấn khích khẽ reo lên.

- Thích không? Anh hái xuống cả cây cho em đem về nhà trồng luôn nhé – Nhật Duy nhìn theo phía ngón tay Hoạ Mi chỉ, thấy đôi mắt sáng long lanh đầy trầm trồ của Hoạ Mi hắn mỉm cười liền hạ quyết tâm leo lên vách núi đá cao cheo leo đó để hái cây hoa lan nở hoa màu tím đẹp mê hồn đó xuống cho Hoạ Mi.

- Cao lắm đó nhỡ trượt chân ngã xuống thì sao? Anh không cần vì em mà mạo hiểm như thế đâu. – Hoạ Mi vội nắm chặt tay Nhật Duy giữ lại, ánh mắt trầm xuống tỏ ra lo lắng, nói giọng đầy cảm động.

- Không sao, anh cẩn thận là sẽ bình an vô sự thôi. Đây mới chỉ là vách núi đá vớ vẩn có gì phải sợ chứ người ta còn leo núi chinh phục đỉnh Fanxiphang cao hơn 3000 mét thì đã sao. Chỉ là trải nghiệm chút thử thách xem bản lĩnh đến đâu thôi, sau này có cơ hội hai chúng ta sẽ làm một chuyến phiêu lưu mạo hiểm chinh phục đỉnh Fanxiphang xem khả năng như thế nào, nên bây giờ em đừng cản anh. – Nhật Duy cười tươi tỏ vẻ chẳng có gì phải lo lắng cả, xoa đầu Hoạ Mi trấn an rồi lập tức tiến về phía vách đá.

- Anh phải cẩn thận đấy – Hoạ Mi lo lắng dặn dò.

- Ngoan, ở đây đợi anh hái cả cây hoa lan đó xuống cho em – Nhật Duy gật đầu ánh mắt đầy tự tin.

Nhật Duy bắt đầu bám vào các hòn đá, dây leo lẫn cỏ dại để lấy lực leo dần lên, đừng tưởng leo vách đá này mà dễ nếu không cẩn thận xảy chân ngã xuống dưới mặt đất toàn đá lởm chởm không chết thì cũng gãy chân. Khó khăn lắm cuối cùng cùng leo đến vị trị cây hoa lan màu tím đó, nhẹ nhàng nhổ cả gốc lẫn rễ của nó xuống để tăng khả năng sống.

Leo lên đã khó leo xuống lại càng khó hơn, trời đông giá lạnh, tay bám vào các hòn đá lởm chỏm phủ đầy rêu xanh, rồi những cây dây leo có gai nhọn đâm vào da thịt đau nhói. Nhưng Nhật Duy vẫn cắn răng chịu đựng chầm chậm kiên trì leo xuống, leo đến giữa chừng chẳng may trượt chân Nhật Duy hoảng hốt vội bám chặt vào một bụi dây leo treo lơ lửng giữa vách đá may mà gốc bụi dây leo này bám chắc vào lòng đất nếu không chắc hắn đã bị rơi xuống dưới bị thương tích đầy mình rồi. Nhưng mà hắn sẽ không bao giờ hối hận vì quyết định ngu ngốc đó của mình, chỉ cần người con gái hắn yêu vui vẻ hắn đều cam tâm tình nguyện chấp nhận tất cả.

- Cẩn thận, anh không sao chứ - Hoạ Mi đứng bên dưới thấy Nhật Duy trượt chân đá rơi xuống dưới sợ hãi hét lên.

- Yên tâm đi, anh sắp xuống an toàn rồi – Nhật Duy từ trên vách đá mặt lấm tấm mồ hôi vẫn nói vọng xuống để Hoạ Mi an tâm.

Cuối cùng thì cùng xuống được tới mặt đất an toàn, Hoạ Mi mắt rưng rưng xúc động, từ lúc Nhật Duy mạo hiểm leo lên vách đá đã âm thầm chửi mắng mình bao lần, nếu không phải tại nhỏ kêu thích cây hoa lan chết tiệt đó thì Nhật Duy đã chẳng mạo hiểm như vậy. Chẳng may hắn mà có mệnh hệ gì thì nhỏ cũng chẳng thiết sống nữa, cảm ơn trời đất cuối cùng thì hắn cũng đã bình an vô sự, Hoạ Mi vội ôm chặt Nhật Duy như thể sợ sắp mất đi.

- Không phải anh vẫn thân thể nguyên vẹn đầy đủ chân tay đứng trước mặt em hay sao, cây hoa lan của em này mau cầm lấy đi. – Nhật Duy nhìn Hoạ Mi cười dịu dàng, đung đưa cây hoa lan màu tím đầy đủ cả gốc lẫn rễ ra trước mặt Hoạ Mi.

- Cảm ơn anh nhiều lắm, hic – Hoạ Mi mắt long lanh như sắp khóc đến nơi cầm lấy cây hoa lan.

- Sao em lúc nào cũng như đứa trẻ mới lên hai thế nhỉ, mít ướt hoài trông xấu xí lắm. Thôi mình đi tiếp nào – Nhân lúc Hoạ Mi không để ý, Nhật Duy rút khăn giấy từ trong túi áo ra nhanh chóng lau sạch những vết máu nhiễm bẩn trong lòng bàn tay mình rồi ném đi, cắn răng chịu đau. Tựa như ảo thuật lấy ngay một tờ giấy ăn khác khẽ lau nước mắt cho Hoạ Mi rồi đi tiếp không dám nắm tay nhỏ, sợ nhỏ sẽ phát hiện ra lòng bàn tay mình vẫn đang chảy máu.

Đi một đoạn đường dài ngoằn nghoèo vất vả toàn đá nhọn với cỏ dại cuối cùng hai người cũng đã tới được nơi mà mình mong muốn nhất, đứng trên đỉnh núi cao này có thể nhìn rõ được toàn cảnh không gian phía dưới đồng cỏ thảo nguyên bao la trải dài xa tít tận chân trời.

Lúc này Hoạ Mi mới biết mình đã đến một thế giới hoàn toàn khác thật, chỗ này non xanh nước biếc hữu tình, còn có rất nhiề