Những Bông Hoa Mùa Hạ

Những Bông Hoa Mùa Hạ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325041

Bình chọn: 7.00/10/504 lượt.

Vỹ đưa. Vỹ, cậu đúng là ngây thơ, cả hai anh em cậu đều vậy. Tớ bị thế này là do ai chứ? Do đứa bạn mà cậu yêu quý vô cùng, là con bạn công chúa của cậu đấy!

Vỹ nhìn nó, bảo:

“Không phải vì chuyện trong giờ Lý ngày hôm nay mà cậu thế này đấy chứ?”

Đằng nào cũng không thể nói cái lý do do Trinh được, đành nhận tạm:

“Ừ!”

“Hôm trước cậu còn học được lắm mà, sao hôm nay lại quên nhanh vậy?”

“Tớ là thế đấy, vì thế tớ rất tự ti về môn này!”

“Nhưng chắc là cậu gặp chuyện gì đúng không? Chứ nếu chỉ có thế này làm sao cậu thảm hại vậy?”

Điệp nhìn Vỹ, sao cái gì cậu ấy cũng biết vậy? Nó thở dài:

“Tớ cảm thấy chán nản…”

“Sao lại chán?”

“Thực ra tớ cố gắng được điểm 10 để anh Bằng giúp tớ thi học sinh giỏi Sinh, nhưng mà tớ không muốn lấy đi ước mơ duy nhất của Trinh…”

“Cậu…”

“Tớ đã có tất cả, có một gia đình êm ấm, còn Trinh thì không có ai cả. Tớ cảm thấy nếu như tớ đi thi thì tớ sẽ là kẻ mang tội!”

Điệp cúi mặt xuống, buồn rầu vô cùng. Nó vẫn muốn được đi thi, nhưng nó không thể làm được. Vỹ nhìn nó, rồi cất tiếng:

“Nếu như không biết đến quá khứ của Trinh cậu vẫn theo đuổi việc này đúng không?”

Điệp hơi giật mình, rồi nó gật đầu.

“Vậy thì cậu hãy coi như cậu không biết đến quá khứ của Trinh đi!”

Điệp ngỡ ngàng thực sự, nó ngẩng lên nhìn Vỹ. Lần đầu tiên, nó dám nhìn thẳng vào mắt cậu. Một đôi mắt sáng thật đẹp chứa đựng trong đó biết bao năng lực sống, với ý chí vươn tới ước mơ rất mãnh liệt. Nó chợt nhớ ra, cậu cũng có một ước mơ.

“Vỹ, chẳng phải cậu ủng hộ Trinh sao?”

“Đúng, tôi ủng hộ Trinh, tôi thèm mà ủng hộ cậu - người bạn đáng ghét nhất của tôi!”

“Thế sao cậu lại nói vậy?”

“Vì tôi thích nhìn thấy cậu vui!”

Điệp sững người trước câu nói ấy. Vỹ cười:

“Tôi không thích cậu buồn, cậu giận để rồi lại đổ oan cho tôi như sáng nay đó! Cái mặt cậu khi buồn trông muốn đấm lắm, tôi không thích điều đó. Tôi nghĩ rằng cứ để cậu so tài với Trinh, cậu vừa vui mà tôi vừa khỏi áy náy.”

“Nhưng rồi tớ lại thua thôi…”

“Thua thì sao? Vậy còn hơn là cậu tự chịu thua, thế có phải nhát gan không?”

“Tớ đâu có nhát gan chứ?” - Điệp kêu lên. Ái chà chơi trò khích bác cũng hay đấy nhỉ?

“Vậy thì hãy so tài bằng chính khả năng của mình đi. Dù cậu có thua hay không tôi cũng sẽ nể cậu vì đã rất dũng cảm! Haizzz, tội tôi ghê, để khuyên cậu được như thế này tôi cũng phải cắn răng mà ngồi chăm cậu như là bố chăm con vậy!”

“Cậu mà là bố thì tớ là bà nội!” - Điệp đùa. Cuối cùng nó cũng đã vui vẻ trở lại.

“Làm tôi cứ tưởng cậu sẽ nói “Cậu là bố thì tôi là…mẹ” đấy!” (Oh my god đầu óc Vỹ nhà ta sao cũng có lúc đen tối vậy?)

Vút!!!!!!!!! Cái gối bay vèo đến mặt Vỹ. May là cậu đã tránh kịp! Cái gối bay qua mặt Vỹ và…

Ôi cha mẹ ơi!

BỐP!!! Cái gối khá cứng bay thẳng vào mặt một người ngoài cửa!

Điệp và Vỹ quay lại. Điệp suýt nữa ngã xuống giường khi nhìn thấy người đó.

“Anh…anh…” – Nó hoảng luôn.

Bằng rúm cả mặt lại:

“Trời ơi Điệp chiêu mới của em đấy à?”

Vỹ sặc sụa vì cười:

“Đúng đó anh, ném gối chuẩn hơn cả tài ném của Trinh rồi! Hahahaha!!!”

“Tại cậu đấy chứ tại ai?” - Điệp xấu hổ quay sang Vỹ.

“Sao lại tại tôi, tôi có làm gì đâu?”

“Thôi đi Vỹ, Điệp đang mệt mà!” - Bằng trách.

Rồi anh bước đến. Anh sau khi ra viện nhìn trông càng đẹp trai, Điệp cứ nhìn mà ngẩn ngơ. Vỹ nhìn thấy, nguýt dài miệng:

“Thôi tôi ra ngoài cho hai người riêng tư!”

Bịch! Lần này cái gối phi trúng gáy Vỹ thật. Cậu quay lại lườm Điệp một cái rồi đi ra ngoài, bật máy điện thoại tám với lũ bạn.

Bằng ngồi xuống giường Điệp:

“Em đỡ hơn chưa? Nghe nói em bị ngất anh sợ quá đấy!”

“Không sao đâu anh, em đỡ rồi!”

“Bạn em nói em bị điểm kém khi kiểm tra bài Lý nên em mới thế này sao?”

Điệp không trả lời, cúi mặt xấu hổ. Bằng đặt tay lên vai nó:

“Không sao đâu, em cứ cố gắng lên thì sẽ được 10 thôi!”

“Nhưng mà anh sẽ…”

“Yên tâm đi, hôm trước anh đùa mà! Dù em 10 điểm hay 1 điểm anh vẫn giúp em đi thi học sinh giỏi.”

“Nhưng còn Trinh…?”

“Anh thấy Trinh rất giỏi rồi nên cứ để tự lực cánh sinh cũng được mà, anh sẽ giúp em!”

“Anh à, em nghĩ lại rồi…”

“Sao?”

“Em sẽ giống Trinh, em sẽ tự lực cánh sinh!”

“Hả? Em có làm được không vậy?” - Bằng kinh ngạc.

“Em không biết, nhưng em không muốn nhờ vả ai nữa. Cho dù em không làm được nhưng em vẫn có quyền tự hào vì mình đã dùng hết những gì mình có, mình không phải kẻ nhát gan!” - Điệp nhìn Vỹ đang đứng ngoài cửa sổ. Cậu đang buôn điện thoại nhưng vẫn đáp trả ánh mắt của nó bằng một nụ cười tin tưởng.

Bằng mỉm cười: “Giỏi lắm! Điệp phải thế chứ! Anh ủng hộ em, hãy cố lên nhé! Bao giờ là tuyển đó em?”

“K


Lamborghini Huracán LP 610-4 t