
kiện như Trinh nhưng đủ vụt biến nó xinh đẹp như một thiên thần. Điệp vừa tức vừa ngượng, nó chưa bao giờ xõa tóc ở trường nên giờ nó chỉ muốn đập cho Vỹ một cái. Nhưng nó giật mình nghe những tiếng của lũ học sinh:
“Gì kia? Điệp xõa tóc sao?”
“Lần đầu tiên tao thấy đấy!”
“Trông xinh đấy nhỉ chúng mày?”
“Phải đó, tóc nó đẹp thật! Không phải tóc giả đấy chứ?”
“Xinh quá đi! Em đổi ý rồi, em vẫn ủng hộ chị Điệp đi thi học sinh giỏi!”
Điệp ngẩn người trước những lời nói đó. Vỹ cười rõ tươi:
“Thế nào? Còn muốn đánh tôi nữa không?”
Điệp quay lại lườm Vỹ một cái.
“Dù thế nào tôi cũng không thích đâu, lòa xòa lắm!”
“Thì cậu cứ xõa trong hôm nay thôi, trông cậu xinh lắm đấy!”
Điệp hóa đá cả người khi nghe câu đó. Cuối cùng kẻ không khen ai cũng không chê ai này đã biết mở miệng khen một cô bạn xinh sao? Vỹ giờ là con người như thế nào vậy??? Trời ơi, sau cái trận sốt thập tử nhất sinh, rồi lại được Vỹ đèo trong bao con mắt ghen tỵ (chương 21), nó đã nghĩ nếu Vỹ khen nó xinh chắc nó cảm động chết mất. Và giờ thì mặt nó đã đỏ bừng lên rồi.
“Mau vào phòng thi đi kìa, các thầy cô đã gọi tuyển chọn rồi!” - Vỹ nhắc trong khi Điệp vẫn đứng đơ người.
Điệp vẫn đứng đó. Vỹ phải đẩy nó ra phía phòng thi:
“Mau đi đi!”
Điệp giờ mới tỉnh ra, nó vội đi đến phía phòng thi. Nhưng chợt nhớ ra điều gì đó, nó quay lại mỉm một nụ cười thật nhẹ:
“Vỹ, tớ thích cậu nói như vậy!”
Vỹ ngẩn người. Có lẽ cậu không để ý đến cả câu mà để ý đến mỗi ba chữ trong trong câu ().Điệp nói xong đi ngay vào trong lớp, không hề biết Vỹ vẫn còn muốn nghe câu ấy một lần nữa. Cậu quay đi, trên môi nhếch một nụ cười.
Tích tắc tích tắc.
Giờ khảo sát bắt đầu. Khối 9 có tới 10 học sinh tham gia khảo sát thi học sinh giỏi Sinh, dù biết rằng không ai vượt qua được Trinh và Điệp. Bài đã được phát. Trinh nhìn đề bài, mỉm cười. Đề khảo sát gì mà dễ thế, với Trinh thì chưa cần đến 10 phút. Vèo vèo! Đã xong! Có cần kiểm tra lại không vậy? Thôi khỏi, đúng 100% rồi!
Trinh quay ra phòng thi. Mọi người đang vò đầu bứt tai, than thở “đề khó”, “bỏ cuộc thôi”. Trinh nhìn đối thủ của mình, cô bạn đang ngồi cuối bàn. Mái tóc dài buông xõa nhìn rất đẹp che đi mặt của Điệp nên Điệp không nhìn thấy Trinh đang nhìn mình đầy khinh thường. Nó đang rất chú tâm vào bài. Mồ hôi nó túa ra vì câu hỏi rất khó. Nhưng bằng tài suy luận đầy logic, trí nhớ tốt cùng một tâm trạng rất vui, bài khảo sát này với Điệp cũng không hề khó gì.
Điệp ra ngoài phòng khảo sát và lên lớp học. Trinh đi theo, cười khinh thường:
“Làm được không?”
“Vậy cậu làm được không?” - Điệp hỏi lại.
“Tôi thì còn hỏi làm gì? Tôi đang hỏi cậu kia!”
“Tôi làm được, rất tốt!” - Điệp cười mãn nguyện.
Trinh quay ra nhìn thấy Điệp đeo tai nghe. Nó tức giận:
“Cậu dám mang cái này vào phòng khảo sát sao? Có phải cậu đã lén lút gọi điện cho ai nhắc bài mình, nghe qua tai nghe rồi chép vào không?”
Tâm trạng Điệp đang rất vui nên nó thừa thông minh để trả lời con bạn này. Nó giơ ra cái Ipod của Vỹ:
“Cái này là Ipod, máy nghe nhạc của Vỹ! Máy nghe nhạc đào đâu ra chức năng gọi điện?”
“Nhưng cậu ghi âm vào…” – Trinh tiếp tục.
“Tôi đâu biết đề khảo sát như thế nào mà đòi ghi âm? Cậu quên đề thi này toàn là câu hỏi tự suy luận à? Còn nếu vẫn nghi ngờ cậu cứ kiểm tra xem, nếu có tập tin ghi âm nào có nội dung ghi lại việc tôi gian lận đi thi thì cậu cứ việc trình bày!”
Trinh kiểm tra máy, không có một tập tin ghi âm nào cả. Nó tức tối, lần đầu tiên nó bị cãi lại như vậy. Nó ngúng nguẩy đi về lớp.
Cả lớp nhìn thấy Trinh tức giận đi về như vậy trông cái mặt nó thật khó coi nên chẳng ai nghênh đón. Còn Điệp thì vừa có mái tóc dài tuyệt đẹp lại còn giữ gương mặt vui vẻ nhìn vô cùng xinh đẹp nên ai cũng xô vào hỏi:
“Đề khó không? Nghe nói khó lắm à?”
“Khó, nhưng cũng là suy luận mà!”
“Cậu làm được không?”
“Tớ làm được, nhưng Trinh làm xong trước đấy!”
“Oa Trinh giỏi quá!” - Bọn nó chuyển sang khen Trinh.
Lẽ ra Trinh phải cám ơn Điệp nhưng nó chỉ tức giận lườm Điệp rồi chúi vào việc khác. Điệp trở về chỗ. Thanh vui mừng:
“Tao cũng vừa qua xong khảo sát Hóa, bài tao thấp nhất phải là 9,5!”
“Tự tin quá đấy chị!” - Điệp cười.
“Hôm nay mày đổi mốt à, trông tóc dài xinh đấy!”
Nghe vậy Điệp nhìn ngay sang Vỹ. Vỹ cười ra vẻ “tôi không biết gì nhé”.
“Này, trả cậu!” - Điệp đưa Ipod và tai nghe cho Vỹ.
“Cậu làm được bài có nhờ cái này không đó?” - Vỹ cười.
“Có chứ! Công nhận nghe nhạc vui lên là có hứng làm bài ngay!”
“Xem cậu nghe bài nào nào, nhạc Việt hay nhạc Quốc tế đấy?”
“Nhạc Việt, máy cậu có bài hay ra phết!”
“Bay lên nhé nụ cười của Miu Lê đây hả?”
“Hì hì ừ, bài đấy hay thật đấy! Nghe xong cứ muốn cười ng