
khựng lại, tim tôi muốn nhảy ra ngoài. Xấu rồi, trong lòng tôi tuyệt
vọng nghĩ, nhất định là bệnh tình của Kỷ Trung có chuyển biến không tốt
rồi, nên nét mặt của bà mới nặng nề như thế. Tôi mở miệng muốn hỏi nhưng lại ngập ngừng nén lại, sợ nhỡ như mẹ Kỷ Trung nói ra điều gì đó không
tốt lành, thì mình sẽ lại khủng hoảng muốn nhảy xuống biển mất thôi.
Tôi chạy lên lầu, vào phòng của Kỷ Trung, rồi cẩn thận hỏi anh ấy: “Bác sĩ… nói… như thế nào?” Tôi nói từng từ một, như sợ nói nhầm thì sẽ giẫm
phải bom mìn vậy.
Tuy nhiên, không giống như nét mặt nặng nề của
người mẹ, Kỷ Trung tươi tỉnh, mặt của anh ấy dường như có chút hồng hào. Anh ấy vui vẻ nói với tôi: “Bác sĩ bảo tình trạng của mình bây giờ
chuyển biến rất tốt, chỉ cần tiếp tục uống thuốc,, một tuần sau bệnh của mình sẽ khỏi.”
Tôi nghi ngờ hỏi: “Nhưng tại sao lúc nãy mẹ của
cậu và bác sĩ đi xuống lầu, nét mặt lại trầm lặng như thế, mình nghĩ
nhất định là bệnh của cậu…” Tôi mới nói đến đó thì không dám nói tiếp
nữa.
Kỷ Trung cười: “Đồ ngốc! Đó là vì vừa rồi mình bảo với mẹ là bệnh của mình sắp khỏi rồi, mình sẽ đưa cậu đi khắp nơi du lịch,
chúng ta sẽ cùng nhau đi xem đất nước Hàn Quốc lâu đời mà chúng ta đang sinh sống. Không ngờ, lại bị mẹ mình mắng, nói mình chẳng ra làm sao,
hết bệnh mà không thèm nhớ gì đến việc học hành, chỉ biết cùng bạn gái
đi chơi! Y Nghiên, cậu cũng biết mà, người lớn thường hay lo lắng vậy
đó.”
Tôi vẫn nhìn anh ấy bằng ánh mắt hoài nghi: “Thật không? Cậu không gạt mình đó chứ? Mẹ cậu thật là vì cảm thấy cậu sức khỏe không
tiến bộ chút nào nên nét mặt mới khó coi như vậy chứ?”
Kỷ Trung
đưa tay vuốt mũi tôi: “Sao hôm nay cậu nhiều chuyện vậy! Lẽ nào lời của
mình cậu không tin sao?” Tôi nhìn anh ấy, hình như mặt Kỷ Trung dường
như có chút khởi sắc, nên cũng tin lời anh.
Hai ngày sau đó, nói
thế nào Kỷ Trung cũng không chịu nằm dưỡng bệnh, anh ấy nhất định muốn
tôi chuẩn bị hành lí cùng đến đảo Tề Châu chơi. Thật tình tôi không thể
nào lay chuyển ý của anh được, đành đồng ý.
Hai hôm sau, tôi và
Kỷ Trung ngồi ca nô đi thẳng đến đảo Tề Châu. Ca nô lướt trên mặt nước
trong xanh, cây cối, đồng ruộng, cả núi non hai bên từ từ trôi về phía
sau. Mặt trời mùa hè chiếu những tia nắng gắt, nhưng những cơn gió biển
mát mẻ làm chúng tôi không cảm thấy nóng chút nào. Tôi nhìn Kỷ Trung
ngồi thanh thản bên cạnh, trong lòng bất chợt có những điều bất an không nói nên lời. Dù anh ấy tỏ rõ sức khỏe khá hơn, nhưng sao đôi môi lại
nhợt nhạt đến thế?
Đến đảo đã chiều, Kỷ Trung không muốn nghỉ
ngơi, chỉ muốn cùng tôi đi ngắm biển. Chúng tôi đi bộ trên bãi biển, Kỷ
Trung nắm chặt tay tôi không rời, chúng tôi không nói lời nào, chỉ yên
lặng vừa đi vừa ngắm nhìn phong cảnh.
Lúc hoàng hôn, Kỷ Trung
nhìn biển rồi nói với tôi: “Dường như chúng ta đến điểm cuối cùng của
đảo Tề Châu rồi.” Tôi gật đầu: “Đúng rồi, thật không ngờ chiều nay chúng ta đi một quãng đường dài như thế. Tôi mỏi rồi, chúng ta tìm một nơi
ngồi nghỉ, cùng xem mặt trời lặn rồi về nhé.”
Kỷ Trung nhìn xung
quanh rồi nói: “Cậu xem, bên kia có cây cầu, chúng ta có thể ngồi bên
thanh cầu đó.” Tôi nhìn theo hướng tay anh ấy chỉ, quả nhiên cách không
xa có một cây cầu cũ, xem ra đã lâu đời lắm rồi, cao và thẳng đứng, đầu
kia dường như đi vào trong núi. Chúng tôi đi đến cây cầu đó. Được nửa
đường, chợt nhìn thấy những tẳng đá to, không khỏi tò mò, chúng tôi bèn
đi đến xem.
Kỷ Trung đi quanh tảng đá, chợt vui mừng gọi: “Y Nghiên, nhanh đến xem đi! Trời ạ, thật không ngờ chúng ta đến đây rồi?!”
Tôi cũng đi quanh một tảng đá nhìn, rồi bất chợt sững sờ. Trên mặt tảng đá
khắc mấy chữ lớn: “Điểm tận cùng phía nam Đại Hàn Dân quốc.”
Tôi
và Kỷ Trung nhìn nhau trong nỗi xúc động, thì ra nơi mà chúng tôi đang
đứng chính là điểm phía nam của Hàn Quốc! Tôi tự nghĩ trong lòng, “Chân
trời góc biển trong trí tưởng tượng của mình là đây!”
Chúng tôi
nắm tay nhau, yên lặng ngồi trên cây cầu, nhìn tảng đá đó ở bên biển,
ngắm nhìn buổi chiều tà, mặt trời xuống dần, tỏa ra những ánh sáng dịu
dàng. Trong cảnh thiên nhiên tĩnh lặng lúc đó dường như chỉ còn lại hai
chúng tôi. Có những đóa hoa lê trắng tinh rơi nhẹ trong không trung rồi
nhẹ nhàng đậu lên vai chúng tôi.
Đến đêm, tôi và Kỷ Trung vẫn cứ
thế đi trên đường. Trong đám cỏ bên đường đầy những con đom đóm, chúng
di chuyển lấp lánh trong đêm tối, giống như những đốm lửa nhỏ. Tôi và Kỷ Trung không nói lời nào, không khí như ngưng đọng lại, ánh sao chiếu
rọi xuống mặt biển ở nơi xa.
Không biết tại sao trong lòng tôi chợt có một dự cảm không lành vụt qua.
Kỷ Trung chú ý đến sự khác lạ của tôi, anh ấy dừng lại, hỏi tôi có làm sao không?
Tôi cắn môi, đối mặt với Kỷ Trung, trong lòng có nhiều điều tủi thân muốn
nói với anh, nhưng lại không biết nói bắt đầu từ đâu. Nước mắt tôi cứ
muốn chảy ra, tuy nhiên tôi vẫn không nói được lời nào.
Tối hôm đó, tôi không hề chợp mắt, và cảm thấy Kỷ Trung ở ph