của cậu, cô bạn cũng ngoảnh ra sau. Thật kì
quặc, chỉ giữa hai cái chớp mắt, tên bạn cùng lớp đứng dưới tấm poster
đã biến mất.
***
Dòng người xếp hàng tiến vào bên trong rạp. Duy chợt nhớ cần mua ít bắp rang. Cậu đưa chiếc vé, bảo Ghi vô trước.
Cô gật nhẹ: “Ghi sẽ giữ một ghế!”. Vừa bước vào trong, ngay tức khắc cô
cảm thấy không khí lạnh thấp là là trên mặt sàn lót thảm. Mắt cô chưa
quen với bóng tối nên gần như lần mò bước đi. Tấm màn nhung chắn ngang
khiến Ghi bối rối vì chẳng biết nên rẽ phải hay trái. Đúng lúc đó, khuỷu tay cô giật thót. Một bàn tay túm chặt, kéo Ghi rất mạnh ngược hướng cô đang bước. Vài bước chân loạng choạng, cô nhận ra mình đang đứng trong
một cái hốc tối om, ở phía sau cánh cửa bọc da cách âm và một cây cột
trụ. Hết sức tập trung, đôi mắt hơi yếu của Ghi nhìn thẳng người đối
diện. Vang lên giọng Hoàng, cậu bạn học cùng lớp:
- Tôi tưởng
Ghi không bao giờ đi chơi đêm như vẫn nói. Nhưng sự thật đâu có phải
vậy. Còn bày đặt ăn mặc xuềnh xoàng để không bị chú ý nữa nè. Kinh
nghiệm đầy mình thiệt, Ghi ha!
- Mình chỉ đi xem phim thôi,
không được sao? – Ghi gắng thản nhiên nhưng bên trong nao núng. Các tình huống đột xuất trước camera, cô có thể xoay chuyển. Không hiểu sao,
trước tên bạn tai quái, cô lại thấy hệt như mình phạm lỗi thật sự.
- Ghi không sợ mất hình tượng hả? Celeb* mà lại “cặp” một tên quèn như
Duy! Nếu mọi người trong trường biết chuyện này, thì ra sao nhỉ? – Giọng Hoàng không chỉ châm biếm, mà còn phảng phất cả đe dọa.
- Bạn…
Mình không ngờ… Còn hơn cả tồi tệ… – Ghi lắp bắp. Mặt cô nóng bừng. Đưa
tay đẩy mạnh cái bóng đứng trước mặt, cô nhảy bổ ra ngoài lối đi lờ mờ
sáng.
Giọng đọc nghèn nghẹt trên loa yêu cầu mọi người ngồi vào
chỗ. Trên lối đi giữa hai hàng ghế, một người cầm hộp bắp rang đang chờ, lo lắng tìm kiếm. Ghi vội vã chạy về phía Duy.
Chỉ vài chiếc
ghế hàng trên cùng còn bỏ trống. Duy thở phào, đặt hộp bắp vào cái ô
tròn giữa hai tay ghế. Cảnh phim đầu tiên hiện trên màn ảnh. Từ các loa
vòm giấu trên trần, tiếng nhạc tràn xuống, đầy ngập khán phòng. Từ hông
khán phòng, một lần nữa Hoàng thình lình hiện ra. Cậu ta đưa lên chiếc
điện thoại, chụp hình hai người bạn, chạy biến. Duy chết điếng, không
kịp phản ứng. Cô bạn mặt thất thần.
Cách đây chưa lâu, tại buổi thi đấu bóng chuyền lấy điểm một tiết môn
thể dục tại sân thể thao trong nhà của trường, Duy và Hoàng được chia
vào cùng một đội. Duy không giỏi môn bóng này. Các cú đập hay đỡ bóng
luôn khiến cậu cảm giác các dẻ xương cánh tay sắp vỡ vụn. Ngược lại,
Hoàng là một tay chơi bóng nổi trội. Bù lại cho chiều cao hạn chế, cậu
ta luồn lách nhanh, có khả năng phán đoán chính xác điểm bóng rơi. Mỗi
khi một ai đó trong đội ghi điểm, cậu ta chạy đến vỗ nhẹ vào vai, chia
vui. Hoàng gây ấn tượng cực tốt với thầy thể dục về lòng nhiệt tình, sự
nỗ lực, tinh thần đồng đội. Tuy nhiên, chỉ một vài người bạn mới hiểu
cảm giác luôn bị cậu ta chèn ép một cách tinh vi, lợi dụng mọi tình
huống để ghi điểm. Bình thường, Duy bỏ qua điều này. Nhưng hôm đó cậu
lại giận điên khi cậu bạn chơi ở vị trí chuyền hai bị Hoàng xài tiểu
xảo, thúc cùi chỏ vào giữa bụng. Nạn nhân mặt tái mét vì đau, gập người
lại trong vài giây, không dám bỏ cuộc vì sợ bị trừ điềm. Sau giờ tập, ở
phòng thay quần áo, Duy chặn ngang giữa tên bạn tồi tệ và cánh cửa tủ.
“Có chuyện gì không?” – Hoàng nhìn cậu bằng nửa con mắt. “Nếu cậu nghĩ
không ai nhìn thấy trò cậu làm, thì lầm đó!”. Tên bạn nhún vai: “Vậy hả? Có sao không?”. Phản ứng đột ngột, tay Duy đưa ra phía trước, cậu muốn
túm cổ áo Hoàng, kéo lại gần để nhìn rõ hơn bộ mặt thách thức. Giật
mình, tưởng cậu vung nấm đấm, tên bạn tồi tệ tức khắc xoay người, né. Cú xoay quá gấp làm cậu ta mất đà, đổ nghiêng một bên. Mặt cậu ta va mạnh
trúng cánh của tủ chưa khép, trước khi đổ vật xuống, khéo theo những đồ
đạc khác rớt xuống, tạo nên chuỗi âm thanh loảng xoảng. Các bạn xung
quanh đổ xô đến, thảng thốt, sợ hãi. Bóng thầy quản lí phòng tập cùng
thầy thể dục hiện ra. Dù chưa nguôi căm ghét, nhưng nhìn Hoàng ngã đau,
Duy vẫn thấy tội nghiệp. Cậu đưa tay cho tên bạn nắm, giúp kéo lên.
Hoàng gạt đi. Cậu ta nằm im lặng. Hai thầy đến gần. Tiếng rên rỉ đột
nhiên bật ra khỏi miệng Hoàng, nghe thật thê thảm. Ngay cả khi hai thầy
đỡ lên, cậu ta vẫn trì xuống, thể hiện một vẻ đau đớn tột cùng và hoàn
hảo. Diễn biến sau đó diễn ra theo một chiều hướng tồi tệ đến mức Duy
không ngờ nổi. Tất cả mọi người, cả mấy cậu bạn công bằng nhất, cũng tin vì ganh ghét điểm số, cậu đã đánh Hoàng. Nạn nhân được đưa xuống phòng y tế chăm sóc kỹ lưỡng, được nghỉ học hai ngày không cần làm đơn xin
phép. Không chỉ lãnh điểm zero bài kiểm tra thể dục một tiết, Duy còn bị hạ hai bậc hạnh kiểm. Điểm số, xếp hạng thứ bậc thực sự cậu không quan
tâm nhiều. Điều làm Duy choáng váng nhất, kinh hoàng nhất chính là sự
giả dối và gian manh của tên bạn. Kể từ lần đó, cậu tìm cách lánh xa
Hoàng, như tránh xa một nguồn bệnh đáng sợ.
… Trên màn hình
chiế