
ng
nhất.
Lâm Phong nói xong, hai người cùng nhìn nhau cười. Hạnh phúc dù cho
có ngắn ngủi đến đâu, nhưng hai người vẫn hướng đến những ngày tháng
hạnh phúc và vui vẻ mà thôi.
Cả hai người chơi vui vẻ một lát, đột nhiên Lâm Phong cảm thấy trong
người phát lạnh, sau đó ngã xuống ngất. Ngân Hằng hoảng hốt kêu lên.
Ngân Hằng ngồi trên xe cấp cứu nắm lấy bàn tay lạnh giá của Lâm Phong nhìn gương mặt xanh xao của Lâm Phong khóc nức nở.
- Xin lỗi, vì đã giấu bạn – Lâm Phong thều thào trong ống thở khí – Thật ra mình….
- Đừng nói nữa, mình biết rồi – Cô ngăn không cho Lâm Phong dung sức nói, cô muốn cậu giữ gìn sức khỏe.
- Bạn biết sao – Lâm Phong nhíu mày nhìn cô với ánh mắt đau buồn, cậu cụp mắt xuống im lặng trầm tư.
Ngân Hằng sợ Lâm Phong nghĩ cô đang thương hại cậu nên muốn trấn an:
- Mình kể cho bạn nghe một câu chuyện nha. Đừng nghĩ gì hết cho đến
khi bạn nghe xong câu chuyện này:”Một ngày, có một cậu bé nói với một cô bé ” Nếu chỉ có một bát canh trường sinh , một nửa anh sẽ cho cha mẹ,
nửa còn lại sẽ cho em”. Cô bé đã yêu cậu bé rồi. Năm đó cậu bé 12 tuổi,
cô bé 10 tuổi.
10 năm trôi qua, ngôi làng bị một cơn lũ tràn qua, chàng trai dốc hết sức cứu người bị nạn, có người già, trẻ con, có người quen biết, có
người không quen biết , duy chỉ có cô gái là anh không tự mình đi cứu,
sau khi cô ấy được người khác cứu rồi, có người hỏi anh rằng “Đã yêu cô
ấy, sao anh không cứu cô ” anh từ tốn trả lời “Chính vì tôi yêu cô ấy,
tôi mới cứu người khác trước. Cô ấy chết rồi, thì tôi cũng không sống
nữa” 1 năm sau đó hai người họ kết hôn. Năm đó anh 22 tuổi, cô 20 tuổi.
Về sau , cả nước mất mùa, hai người họ cũng lâm vào cảnh nghèo khó
kiệt quệ. Cuối cùng chỉ còn lại một chút miến, chút miến này đủ nấu
thành một bát. Anh không nỡ ăn, nhường cho cô, cô cũng không nỡ ăn,
nhường cho anh ăn! 3 ngày sau, bát canh miến ấy bị mốc. Năm đó anh 42
tuổi, cô 40 tuổi.
Do ông bà trước đây là thành phần địa chủ, cho nên anh bị đem ra đấu
tố. Trong khoảng thời gian này, “tổ chức” giao cho cô nhiệm vụ phải ”
Vạch ra giới tuyến, phân rõ trắng đen”, cô nói ” Tôi không biết trong bộ phận nhân dân ai là giặc, nhưng tôi biết, anh ấy là người tốt, anh ấy
yêu tôi, tôi cũng yêu anh ấy, thế là đủ rồi.” Tiếp đó, họ bên nhau lần
lượt chịu từng cái tát một. Treo biển làm du lịch, đôi vợ chồng trong
những năm tháng khó khăn đã nhận ra số mệnh tương đồng ! năm đó anh 52
tuổi, cô 50 tuổi.
Rất nhiều năm qua đi, ông và bà cùng nhau tập luyện khí công, rèn
luyện sức khỏe. Thời kỳ này họ đã chuyển về thành phố, sáng sớm mỗi ngày đều đi xe bus đến công viên trung tâm, có người thanh niên thấy vậy
nhường chỗ, nhưng hai người đều không ai chịu ngồi vì người còn lại phải đứng, họ tay trong tay dựa vào nhau, trên khuôn mặt nở nụ cười hạnh
phúc. Những người trên chiếc xe ấy xúc động mà đều tự động đứng dậy. Năm đó ông 72 tuổi, bà 70 tuổi.
Bà nói ” Nếu 10 năm nữa chúng ta cùng chết, tôi sẽ trở thành ông còn
ông sẽ trở thành tôi, để ông cũng được uống phần canh trường sinh mà ông tặng”.”
- Tuy chúng ta không có được cái tình cảm từ thuở bé ấy. Nhưng bạn là người cho mình rất nhiều thứ. Mình cũng giống như bà cụ đó, có được
niềm vui từ bạn trong cuộc sống tràn ngập nỗi buồn của mình. Niềm vui
của mình cũng giống như canh trường sinh của bà cụ ấy. Cho nên dù có
trải qua bất cứ chuyện gì mình vẫn muốn ở bên cạnh bạn. Bởi vì có bạn
mình mới có thể hướng đến những điều tươi đạp nhất. Hứa với mình, sẽ
cùng mình nắm tay ngắm nhìn hoa hướng dương đến cuối cuộc đời có được
không?
Giọt nước mắt của Lâm Phong rơi xuống, cậu khẽ gật đầu, siết chặt lấy bàn tay Ngân Hằng.
Lâm Phong được đưa vào phòng cấp cứu cũng là lúc ba mẹ cậu chạy đến.
Nhìn Ngân Hằng hốc hác ngồi đợi bên ngoài phòng cấp cứu, bà dựa vào lòng chồng bật khóc, yếu ớt nói:
- Phải làm sao đây, thằng bé thật là đáng thương. Nếu nó có mệnh hệ gì? Em cũng không muốn sống nữa.
Ngân Hằng ngửa mặt lên trời cố kiềm nén nước mắt, cô siết chặt tay
quyết định đến gặp Minh Nhật. Cô sẽ cầu xin cậu ấy lần nữa, dù phải đánh đổi bằng bất cứ giá nào. Dù là một hy vọng mỏng manh, nhưng cô vẫn muốn thử. Cứ một ngày trôi qua, tính mạng Lâm Phong ngày càng hiu hắt
Đã có sự quyết tâm, Ngân hằng đi đến bệnh viện gặp Minh Nhật, cô hy vọng
có thể tìm được một tia hy vọng dù rằng rất mong manh từ Minh Nhật.
Nhưng Minh Nhật không hề có ở bệnh viện, người chăm sóc bà cậu chính là
cậu An, cậu An bèn nói cho Ngân Hằng biết Minh Nhật đi đâu.
- Nó đi viếng mộ mẹ ở nghĩa trang rồi….
Ngân Hằng vừa nghe xong liền quay lưng đi tìm cậu ấy ngay lập tức.
Nghĩa trang cũng là điểm chung của họ, bởi vì nơi đó có hai người mẹ
mà họ hết mực yêu quý đang nằm. Cô và Minh Nhật đều là những đứa trẻ mồ
côi mẹ, cho nên cả hai rất hiểu tình cảm mình dành cho mẹ là như thế
nào.
Ngân Hằng cầm trên tay hai bó hoa cúc trắng, cô đến mộ mẹ mình, muốn
đặt l