
Ngân Hằng đến khuya. Sau khi mua giúp Ngân Hằng hộp cơm thì mới ra về. Cho nên cậu biết, bộ đồng phục từ hôm qua đến giờ vẫn khoát trên người cô, nó đã bắt đầu nhuốm bẩn và bám rích khó chịu.
Ngân hằng thật sự cảm kích thái độ ân cần và tinh tế của Minh Nhật, cậu vẫn luôn im lặng, không hề gặng hỏi cô bất cứ chuyện gì xảy ra. Âm thầm giúp cô sắp xếp thủ tục nhập viện, giúp cô mua cơm, giúp cô nấu cháo đem đến cho Gia Bảo, và bây giờ tinh ý nghỉ học đến trông Gia Bảo để cô có thời gian về nhà thay đồ.
Đã lâu rồi, chưa có người quan tâm đến chị em cô như thế. Nhưng cô vẫn cảm thấy áy náy vì việc Minh Nhật phải nghỉ học. Trong lòng muốn từ chối 1y tốt này của cậu ấy. Minh Nhật dường như đoán được ý định của Ngân hằng cậu lạnh lùng lên tiếng:
- Không cần phải áy náy, mình làm việc này không hẳn vì bạn.
Ngân hằng chớp mắt khó hiểu nhìn Minh Nhật, chỉ thấy đôi mắt của cậu bỗng tối sầm lại, nhìn ra bên ngoài, vẻ mặt đầy đau đớn, lát sau cậu khẽ nói:
- Mình cũng từng ở trong hoàn cảnh như vậy, cũng từng rất mong có người sẽ đưa tay ra giúp đỡ mình. Mình hiểu cái cảm giác cô đơn khi không ai chịu giúp mình.
Ngân Hằng ngạc nhiên nhìn Minh Nhật, cô đã hiểu tại sao mỗi khi nhìn Minh Nhật đều có cảm giác cô độc, đều có cảm giác giống cô.
Giúp Gia Bảo ăn cháo và uống thước xong, dặn dò Gia Bảo vài câu, Ngân Hằng mới yên lòng rời đi.
Vay mượn của Minh Nhật một ít tiền để đi xe, Ngân Hằng mượn y tá một tờ giấy quyết định đến trường làm đơn xin nghỉ học để ở bệnh viện chăm sóc cho Gia Bảo. Khi cô đến trường thì lớp đã vào giờ ra chơi, sữa lại quần áo, đầu tóc cho tươm tất, Ngân Hằng cố gắng không để các bạn phát hiện điều gì từ bản thân mình.
Vốn muốn về nhà thay đồ bình thường che đi dấu vết thâm tím ở chân, nhưng cô lại sợ giờ này bà Kim Lương vẫn ở nhà, nên đành phải để vậy mà đi vào. Cũng may giờ ra chơi, các bạn trong lớp cô thường ra bên ngoài hết, Ngân hằng chỉ cần đặt tờ đơn xin phép vào bàn của Bảo Trâm, nhờ bạn ấy giúp cô đưa giấy lên là có thể ra về ngay.
Không ngờ khi đến gần cửa lớp đã nghe tiếng nói.
- Không ngờ số ông cũng may mắn ghê, ba mẹ ông đến trường thì Ngân Hằng lại nghỉ học. Vậy là lời nói dối của ông sẽ không bị phát hiện – Giọng Bảo Duy oang oang vang lên.
Ngân hằng đanh định bước vào lớp thì nghe tên mình bỗng khựng lại đưa mắt nhìn vào bên trong lớp, chỉ có ba người ở trong lớp là Lâm Phong, Bảo Duy và Sơn Hải.
- Là ai xúi mình nói dối chứ hả? – Lâm Phong đanh mặt lườm Bảo Duy.
- Nhưng mà cậu có công nhận cách của mình hữu hiệu hay không? – Bảo Duy khoát tay lên vai Lâm Phong hỏi .
Ngân hằng thấy Lâm Phong từ từ gật đầu, ruột gan cô bỗng chợn chạo cả lên. “ Nói dối” – Lâm Phong đã nói dối điều gì mà sợ cô biết, Ngân Hằng nín thở chờ đợi cuộc trò chuyện tiếp theo của bọn họ.
- Đúng là cách của ông hữu hiệu thật. Con gái đúng là nhẹ dạ, chỉ cần chúng ta giả vờ đáng thương một chút, nói ba mẹ li hôn từ nhỏ, khiến chúng ta thiếu thốn tình thương, họ sẽ mũi lòng chấp nhận chiều theo yêu cầu của chúng ta – Sơn Hải gật đầu mạnh đáp .
Một sự đổ vỡ trong lòng của Ngân Hằng, cô chết sững tại chỗ khi nhớ lại những lời của Lâm Phong và sự cảm thông của cô dành cho cậu.
Thật là nực cười. Cô mang lòng thương cảm trao cho người ta để đổi lấy nổi đau đớn thể xác. Còn liên lụy đến đứa em trai bé nhỏ khờ dại của mình. Một sự phẫn nộ cuộn trào trong lòng cô.
- Ngân Hằng – Nhật Tân từ căn tin về lớp nhìn thấy Ngân Hằng thì hớn hở réo gọi.
Tiếng gọi khiến cho cả ba người trong lớp giật mình quay đầu nhìn lại, bắt gặp ngay ánh mắt phẫn nộ của Ngân Hằng. Sắc mặt cả ba người lập tức trắng bệch, bỗng chốc hốt hoảng không ngừng. Sơn Hải và Bảo Duy nuốt ực nước bọt hết nhìn Ngân Hằng rồi nhìn Lâm Phong sợ hãi không dám lên tiếng.
Lâm Phong gần như chết sững khi nhìn ánh mắt sâu như vực thẳm của Ngân Hằng đang hướng về cậu, trong đôi mắt chất chứa sự phẫn nộ như núi lửa phun trào. Từ nhỏ đến lớn, cậu chưa từng có cảm giác sợ hãi như lúc này, cái cảm giác sợ hãi khi sắp mất đi thứ quý trọng của bản thân. Tay cậu siết chặt lại, muốn mở miệng nói gì đó, nhưng lại không đủ dũng cảm để mở lời.
Bốn mắt nhìn nhau trong một không gian đầy ảm đạm. Nhật Tân và đám bạn bước đến cũng ngỡ ngàng không hiểu chuyện gì xảy ra khi Lâm Phong và Ngân Hằng cứ đứng im nhìn nhau như vậy, đưa mắt nhìn sắc mặt trắng bệch của Sơn Hải và Bảo Duy biết rằng đã có chuyện gì xảy ra rất nghiêm trọng mới khiến một người vốn lãnh cảm thờ ơ như NGân hằng mới bộc lộ rõ sự giận dữ qua ánh mắt như thế.
Rất lâu sau đó, Ngân Hằng chớp mắt quay lưng đưa tờ đơn cho Bảo Trâm nói:
- Giúp mình đưa cho cô chủ nhiệm.
Nói rồi cô rời đi thật nhanh không để cho các bạn một cơ hội tìm hiều chuyện gì xảy ra.
- Nè …..- Hà Nhi chỉ kịp kêu lên một tiếng rồi nhìn theo bóng Ngân Hằng đã chạy về phía cổng.
- Đã xảy ra chuyện gì vậy – Bảo Trâ