
à Pj - nó.
- Bọn này đúng là ko phải hạng xoàng rồi! Pj là tay phải của Zu, chuyện
mật thế àm cũng điều tra ra được!- Pj có chút ngạc nhiên và... nguogn74
mộ.
- Chị Pj, chị Zu!- 1 đứa con gái chạy vào chào bọn nó.
- Có chuyện gì mà vào lớp chị vậy Mon?- Pj.
- Tụi Cel thách đấu, đánh ko chị?- Mon.
- Đánh!- nó.
- Chừng nào?- Pj
- Tầm 3, 4 giờ chiều nay - Mon.
- Vậy cưng thay chị hoặc nhờ ai đó có tài chỉ huy lãnh giùm chị bữa nay, chiều nay chị và Zu ko có mặt được! Thế nhé! - Pj
Cô bé gật đầu hiểu ý, lễ phép cuối người chào rồi đi ra khỏi lớp.
Tan học, tụi nó ko về vội, đợi học sinh ra hết rồi tụi nó mới hành động, các dãy hành lang vắng tanh, ko có vẻ gì là gấp gáp tụi nó vẫn bước đi
một cách bình thản và nhẹ nhàng, đi xuống lầu 1, băng qua một dãy hành
lang dài rồi rẽ trái, tới đó, tụi nó buộc phải dừng lại.
- Khốn thiệt! 2:2 đâu ko thấy, chưa chi đã đẩy bọn tép này ra!- Pj nghiến răng nói.
Nhóm đó cỡ chừng 2 mấy 30 đứa, trai có gái có nhưng dường như là trai
nhiều hơn. Zu và Pj ko ngại ngần xông vào, nếu đã được gọi 2 tiếng " đàn chị" thì cũng biết là tụi nó cũng ko vừa gì. Những đòn tụi nó ra tương
đối mạnh và rất dứt khoát, tụi nó vẫn chưa dùng hết sức vậy mà tụi kia
chỉ cần " dính" 1 đòn thôi cũng đã nằm bệt xuống đất.
.
- Hoàn tất màn chào hỏi, biết ngay mấy nhỏ này ko phải hạng xoàng!- 1 tên con trai nói.
- Nhập cuộc!- giọng này nghe lạnh hơn đến buốt cả xương.
.
Giải quyết xong xuôi, nó và Pj lấy chai nước hoa trong túi ra.... xịt
lên tay mình một ít, 1 phần xịt vào bầu ko khí ( _ __" )rồi cho lại vào
túi. Ko để tốn thêm 1 giây phút nào nữa, chỉnh trang lại y phục của
mình, bọn nó nhắm vào phòng 142 mà thẳng tiến. Cửa phòng đã mở như chào
đón "khách quý". Ko 1 chút do dự, Zu bước chân vào ngưỡng cửa, Pj theo
sau cũng định bước vào thì có một cánh tay nhanh như cắt lôi Pj ra và
đóng sập cửa phòng học lại, hơi sững lại nhưng ko hoảng hốt. cũng ko tìm cách kéo cánh cửa ra vì cửa lớp nào cũng cài một mật mã riêng, nếu khóa rồi mà ko biết mật mã thì dùng hòng ra ngoài được, để tránh học sinh
dùng cánh cửa này để đối phó giáo viên nên nó chỉ được kích hoạt vào lúc tan trường.
- Pj ???
Đáp lại nó vẫn là một khoảng ko người trả lời.
- Lo chuyện bao đồng rồi! Nhỏ bên ngoài sẽ có người tiếp chu đáo!
Nó trừng mắt nhìn người vừa nói câu đó, tóc đỏ, vuốt keo, tai đính viên
đá quý màu đen, mắt xám tro có xen lẫn những tia lạnh, dây chuyền hình
thập được dịp lộ ra nằm trên khuôn ngực rắn chắc bởi 2 chiếc cúc áo bị
bung ra hờ hững, mang vẻ đẹp lai. Người con trai này quả thật theo nó là rất đẹp, ko phải là vẻ baby như những ngôi sao Hàn Quốc, mà có nét gì
đó rất bí ẩn và thoáng vẻ bất cần, chưa kể đến cái khoản lạnh lùng kiệm
lời vô đối thường khiến những đứa con gái chết mê chết mệt, cũng may vì
nó có hệ miễn dịch cực tốt với cái gọi là " mĩ nam" gì đó nên giờ đây nó ko quan tâm cho lắm đến cái người ở đối diện.
- Jun? À không, phải là Phong thiếu gia- Phong Thiên Vũ chứ nhỉ?- nó nhếch mép.
Hắn ko nói gì, chỉ lơ đãng đút tay vào túi quần, khinh khỉnh nhìn nó, mắt lạnh cơ hồ ko chứa một chút xúc cảm nào!
- Leader của EVIL lại đánh 1 đứa con gái, có thấy nhục mặt quá ko?- nó cười khẩy.
- I DON'T CARE!- hắn cố tình nhấn mạnh- suy cho cùng cô cũng là 1 thiên
thần mang đôi cánh màu đen thôi cũng chả thuần khiết gì đâu! Kiêu quá
rồi cưng ạ!- hắn gằn giọng rồi dần bước tới.
Nhanh như gió, nó toan đấm hắn nhưng hắn vẫn nhanh hơn, đã đỡ được đòn của
nó, nó đấm 1 cái là hắn lại chắn 1 cái, độ phòng thủ của tên này cực
chuẩn, đúng thật là nó ko thể nào đánh lơ tơ mơ như mấy " con gà" kia
được! Gần nửa giờ trôi qua mà bọn nó cứ như mèo vờn chuột, chơi trò đuổi bắt nhau. Cả 2 đều ko ngờ đối thủ lại khó "nuốt" như thế, có lẽ kì này, cái bản tính cao ngạo đã khiến họ coi thường nhau quá rồi! Nó đột ngột
chuyển hướng, ko tấn công phần trên nữa, bất ngờ thục 1 chỏ vào ngực Jun rồi thừa thắng xông lên, thưởng luôn 1 cái đấm vào bụng, bị như thế
khiến hắn phải thoái lui.
-Khá lắm!- hắn cười nhạt- khúc dạo đầu kết thúc!
Dứt lời, hắn bắt đầu phản đòn, chính giữa tụi nó là những cái bàn học
được xếp ngay ngắn, lợi dụng thế đó, hắn dùng sức ép mấy cái bàn về
thẳng phía nó; bị dồn đến gần sát chân tường, nó vung người nhảy lên
bàn, những cái bàn cứ xô vào nhau mà di chuyển khiến nó mặc dù muốn vẫn
ko thể nào đứng vững được, mất thăng bằng. Có hộp gỗ vuông gần đó ( hộp
đựng phấn) , biết nó định nhảy khỏi bàn, hắn phang thẳng hộp gỗ ấy về
phía nó, ko né tránh kịp, hộp gỗ đã đáp trúng bả vai nó như mong muốn
của hắn, cái hộp vừa trúng nó thì nắp hộp bị hở ra, bụi phấn văng tung
tóe, mất đà, nó té xuống sàn. Hắn tiến sát nó, giở giọng khinh thường:
- Té đẹp!
Chưa chịu thua, thừa cơ hội hắn đang lơ là, nó nhanh nhẹn dùng chân đá
vòng ra phía sau gối hắn khiến hắn vì bất ngờ mà